Mỗi ngày cứ chọn một niềm vui

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Một người bạn vong niên của tôi nói rằng: "Cái lãi của đời này chính là mình có được bao nhiêu ngày vui ở cuộc đời này".

Hôm khai trương đầu năm, sếp tôi vỗ vai anh bạn đến chơi, hỏi: "Sao, năm mới đã có dự định gì chưa bạn?". Anh bạn chỉ lên bức tranh treo trên tường nơi phòng làm việc, bức tranh có dòng chữ: "Ở đâu có ý chí, ở đó có con đường", rồi giải thích thêm: "Mà ý chí thì tôi có thừa nhé!". Ngập ngừng một lúc, anh nói tiếp: "Nhưng cũng phải cậy nhờ vào sức khỏe nữa. Nếu chỉ có ý chí mà thiếu sức khỏe cũng bằng không, bạn nhỉ?".

Thốt ra được câu đó, bởi anh bạn của sếp tôi vừa trải qua lằn ranh sinh tử, tưởng đã chẳng thể còn ngồi cùng anh em thêm mùa xuân nào nữa.

Được ngồi với nhau dịp xuân về, mang lại cảm giác rất thiêng liêng, đó là chúng ta đã cùng nhau đi thêm được một chặng đường đời. Ở hành trình mà không ai nói trước được điều gì, cả những hứa hẹn cũng thành bỏ ngỏ, bởi chúng ta có thể làm chủ nhiều thứ nhưng lại không có quyền quyết định cho sinh mạng mình. Tôi đọc ở đâu đó rằng trong cuộc sống, có 3 thứ mà con người chẳng thể tự quyết định đó là cha mẹ, quê hương và thời khắc rời đi. Vì vậy, dịp đầu xuân còn khỏe mạnh để ngồi lại bên nhau là rất quý.

van-nghe.jpg
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Chẳng vậy mà mỗi khi có người già nằm xuống ở khoảnh khắc mùa xuân gần chạm ngõ, lại nghe tiếng khóc than: "Sao ông, bà, cha, mẹ… không ở lại thêm vài ngày để ăn Tết cùng con, cháu?". Tôi nhớ lần vào bệnh viện thăm người thân, ở thời khắc quyết định rút ống thở vì việc kéo dài sự sống chỉ thêm đau đớn cho bệnh nhân, người con bật khóc nói với bác sĩ: "Hay cứ để cho mẹ tôi qua hết mùa xuân này, chỉ vài hôm nữa thôi mà!". Hẳn nhiên, đó hoàn toàn là quyết định của gia đình nhưng bác sĩ là người hiểu rõ tình trạng bệnh nhân của mình hơn cả. Anh nhẹ nhàng nói với thân nhân: "Năm mới hay năm cũ chẳng phải cũng chỉ là lằn ranh mà chúng ta tự đặt ra cho mình thôi sao?". Bác sĩ còn nói nhiều lắm, rằng thời gian vẫn chảy bình thản chẳng cần theo mùa nào, cuộc đời này cũng vậy…

Tôi nhớ bữa trước, trong lúc lên sân thượng chung cư chăm chút cho mảnh vườn nho nhỏ của mình, tôi gặp cô hàng xóm cũng đang chăm vườn. Cô ấy là một trong những người về sống ở nơi này đầu tiên, là người rất yêu cây nên ngay những ngày đầu, cô ấy đã chăm chút cho từng chậu cây trên mảnh vườn của mình; đến nay có cây đã được vài chục năm tuổi. Cô cũng đã gần 70, cơ thể bắt đầu có những báo động từ xương khớp, đường huyết... Ai cũng nói cô có tuổi rồi, buông vườn cây dần là được rồi. Nhưng cô chỉ vào từng gốc cây đã thành cổ thụ, bảo: "Cây này sống với mình hơn 20 năm, gốc hồng kia cũng ngót 15 năm, cả chậu bồ đề không nhớ nổi mang về năm nào kia nữa, sao nỡ bỏ?". Thế là cô vẫn cần mẫn lên tưới tắm, tỉa tót cho cây mỗi ngày, như niềm vui nho nhỏ cho mình.

Phải lâu lắm, tôi mới hiểu được niềm thương cây "không nỡ bỏ" của cô hàng xóm. Đó là khi cây cần thăng mà tôi rất quý bị chết rụi bởi vốn kiến thức kém của mình. Cây có tuổi đời hơn 20 năm được chủ nhân rất quý nhưng vì hành trình di chuyển không phù hợp để chăm sóc nên mang cho tôi. Cây mà tôi và người nhà quen gọi là "cụ cần thăng". Vì cây có gốc to xù xì, u cục nổi lên mà người có chuyên môn nhìn vào sẽ đoán được tuổi thật của "cụ". Vậy mà tôi lỡ làm chết cây. Khi cây gần như đã hết cứu được, tôi vẫn không đành lòng vứt bỏ, mà để gọn vào một góc vườn.

Bẵng đi một thời gian, đến hồi cuối năm vừa rồi, trong lúc dọn dẹp vườn cho gọn gàng, sạch đẹp, thông thoáng, bởi tôi biết thể nào qua một đợt chợ hoa xuân, mình cũng đưa về ít chậu cây mới. Khi ấy, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra "cụ cần thăng" tưởng đã mục khô ngày nào bỗng bật mầm từ rễ, ngay đoạn thân rễ chồi hẳn lên mặt đất, làm thành mảng thân mịn mà tôi đặt tiểu cảnh lên để ngắm. Mầm xanh đón lấy những giọt nước mát lạnh tôi tưới, lớn khỏe mạnh lên mỗi ngày. Thì ra, sự sống không mất đi mà tiếp diễn như lẽ tự nhiên. Niềm vui từ chiếc mầm bé xíu ấy khiến tôi hân hoan đến bây giờ.

Tôi nhớ lại lời của vị bác sĩ: "Sự sống vẫn tiếp diễn liên tục…". Vậy nên, vui, buồn, sướng, khổ, chia ly, kể cả việc phải rời cõi tạm đều là những cung bậc ai cũng sẽ trải qua trong cuộc đời này. Ta cứ sống hết mình, còn lại sẽ đón nhận mọi thứ theo lẽ tự nhiên nhất. Như một người bạn vong niên của tôi cũng nói rằng: "Cái lãi của đời này chính là mình có được bao nhiêu ngày vui ở cuộc đời này".

Theo La Thị Ánh Hường (NLĐO)

Có thể bạn quan tâm

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.

Tác giả cùng người thân tại ngã ba biên. Ảnh: N.T.D

Tháng 2 nơi ngã ba biên

(GLO)- Khi vị Tết đã thấm đẫm trong từng câu chuyện, khi mùa xuân cạn nốt chén rượu đầy thì trên những nẻo biên cương, đất trời khoác lên mình tấm áo mới, rực rỡ và căng tràn nhựa sống.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Cỏ mùa xuân

(GLO)- Tôi đi cùng chiều trên cánh đồng tươi xanh và mềm mượt cỏ. Bàn chân, ánh mắt và cả tâm hồn đều chạm vào sắc màu của loài cỏ biếc. Tôi nghiêng xuống thật gần, nghe mùa thức dậy căng đầy và xôn xao niềm nhớ.