Mỗi ngày cứ chọn một niềm vui

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Một người bạn vong niên của tôi nói rằng: "Cái lãi của đời này chính là mình có được bao nhiêu ngày vui ở cuộc đời này".

Hôm khai trương đầu năm, sếp tôi vỗ vai anh bạn đến chơi, hỏi: "Sao, năm mới đã có dự định gì chưa bạn?". Anh bạn chỉ lên bức tranh treo trên tường nơi phòng làm việc, bức tranh có dòng chữ: "Ở đâu có ý chí, ở đó có con đường", rồi giải thích thêm: "Mà ý chí thì tôi có thừa nhé!". Ngập ngừng một lúc, anh nói tiếp: "Nhưng cũng phải cậy nhờ vào sức khỏe nữa. Nếu chỉ có ý chí mà thiếu sức khỏe cũng bằng không, bạn nhỉ?".

Thốt ra được câu đó, bởi anh bạn của sếp tôi vừa trải qua lằn ranh sinh tử, tưởng đã chẳng thể còn ngồi cùng anh em thêm mùa xuân nào nữa.

Được ngồi với nhau dịp xuân về, mang lại cảm giác rất thiêng liêng, đó là chúng ta đã cùng nhau đi thêm được một chặng đường đời. Ở hành trình mà không ai nói trước được điều gì, cả những hứa hẹn cũng thành bỏ ngỏ, bởi chúng ta có thể làm chủ nhiều thứ nhưng lại không có quyền quyết định cho sinh mạng mình. Tôi đọc ở đâu đó rằng trong cuộc sống, có 3 thứ mà con người chẳng thể tự quyết định đó là cha mẹ, quê hương và thời khắc rời đi. Vì vậy, dịp đầu xuân còn khỏe mạnh để ngồi lại bên nhau là rất quý.

van-nghe.jpg
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Chẳng vậy mà mỗi khi có người già nằm xuống ở khoảnh khắc mùa xuân gần chạm ngõ, lại nghe tiếng khóc than: "Sao ông, bà, cha, mẹ… không ở lại thêm vài ngày để ăn Tết cùng con, cháu?". Tôi nhớ lần vào bệnh viện thăm người thân, ở thời khắc quyết định rút ống thở vì việc kéo dài sự sống chỉ thêm đau đớn cho bệnh nhân, người con bật khóc nói với bác sĩ: "Hay cứ để cho mẹ tôi qua hết mùa xuân này, chỉ vài hôm nữa thôi mà!". Hẳn nhiên, đó hoàn toàn là quyết định của gia đình nhưng bác sĩ là người hiểu rõ tình trạng bệnh nhân của mình hơn cả. Anh nhẹ nhàng nói với thân nhân: "Năm mới hay năm cũ chẳng phải cũng chỉ là lằn ranh mà chúng ta tự đặt ra cho mình thôi sao?". Bác sĩ còn nói nhiều lắm, rằng thời gian vẫn chảy bình thản chẳng cần theo mùa nào, cuộc đời này cũng vậy…

Tôi nhớ bữa trước, trong lúc lên sân thượng chung cư chăm chút cho mảnh vườn nho nhỏ của mình, tôi gặp cô hàng xóm cũng đang chăm vườn. Cô ấy là một trong những người về sống ở nơi này đầu tiên, là người rất yêu cây nên ngay những ngày đầu, cô ấy đã chăm chút cho từng chậu cây trên mảnh vườn của mình; đến nay có cây đã được vài chục năm tuổi. Cô cũng đã gần 70, cơ thể bắt đầu có những báo động từ xương khớp, đường huyết... Ai cũng nói cô có tuổi rồi, buông vườn cây dần là được rồi. Nhưng cô chỉ vào từng gốc cây đã thành cổ thụ, bảo: "Cây này sống với mình hơn 20 năm, gốc hồng kia cũng ngót 15 năm, cả chậu bồ đề không nhớ nổi mang về năm nào kia nữa, sao nỡ bỏ?". Thế là cô vẫn cần mẫn lên tưới tắm, tỉa tót cho cây mỗi ngày, như niềm vui nho nhỏ cho mình.

Phải lâu lắm, tôi mới hiểu được niềm thương cây "không nỡ bỏ" của cô hàng xóm. Đó là khi cây cần thăng mà tôi rất quý bị chết rụi bởi vốn kiến thức kém của mình. Cây có tuổi đời hơn 20 năm được chủ nhân rất quý nhưng vì hành trình di chuyển không phù hợp để chăm sóc nên mang cho tôi. Cây mà tôi và người nhà quen gọi là "cụ cần thăng". Vì cây có gốc to xù xì, u cục nổi lên mà người có chuyên môn nhìn vào sẽ đoán được tuổi thật của "cụ". Vậy mà tôi lỡ làm chết cây. Khi cây gần như đã hết cứu được, tôi vẫn không đành lòng vứt bỏ, mà để gọn vào một góc vườn.

Bẵng đi một thời gian, đến hồi cuối năm vừa rồi, trong lúc dọn dẹp vườn cho gọn gàng, sạch đẹp, thông thoáng, bởi tôi biết thể nào qua một đợt chợ hoa xuân, mình cũng đưa về ít chậu cây mới. Khi ấy, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra "cụ cần thăng" tưởng đã mục khô ngày nào bỗng bật mầm từ rễ, ngay đoạn thân rễ chồi hẳn lên mặt đất, làm thành mảng thân mịn mà tôi đặt tiểu cảnh lên để ngắm. Mầm xanh đón lấy những giọt nước mát lạnh tôi tưới, lớn khỏe mạnh lên mỗi ngày. Thì ra, sự sống không mất đi mà tiếp diễn như lẽ tự nhiên. Niềm vui từ chiếc mầm bé xíu ấy khiến tôi hân hoan đến bây giờ.

Tôi nhớ lại lời của vị bác sĩ: "Sự sống vẫn tiếp diễn liên tục…". Vậy nên, vui, buồn, sướng, khổ, chia ly, kể cả việc phải rời cõi tạm đều là những cung bậc ai cũng sẽ trải qua trong cuộc đời này. Ta cứ sống hết mình, còn lại sẽ đón nhận mọi thứ theo lẽ tự nhiên nhất. Như một người bạn vong niên của tôi cũng nói rằng: "Cái lãi của đời này chính là mình có được bao nhiêu ngày vui ở cuộc đời này".

Theo La Thị Ánh Hường (NLĐO)

Có thể bạn quan tâm

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

null