Lên núi trồng cây

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tây Nguyên bước vào mùa khô với bầu trời trong vắt, gió lùa qua thảo nguyên và từng đám mây nhẹ trôi. Trên những đỉnh núi của cao nguyên bạt ngàn nắng gió, mùa xuân sắp chạm ngõ với tấm áo mới rạng ngời.

1. Chúng tôi chọn lên núi trong một ngày cuối đông. Dưới chân núi Chư Đang Ya, mọi người đang háo hức chạy bộ trong một giải thiện nguyện do huyện Chư Păh tổ chức. Khi phong trào thể dục thể thao lên cao, mọi người cùng hào hứng tham gia. Đời sống khá lên thì con người cũng bừng lên xuân sắc, mọi người quan tâm nhiều hơn để yêu thương, kết nối và sẻ chia.

Trên đỉnh Chư Nâm cao 1.472 m đang vươn mình đón gió, những cành cây đã nhú lộc non. Những mầm non với lá chúm chím nở ra với muôn sắc muôn màu. Từ chân đập Tân Sơn nhìn lên đỉnh Chư Nâm, những chiếc cây lá đỏ đổ màu điểm xuyết cho khoảng thông xanh đậm của rừng già. Nơi đây, ngày xưa là rừng.

Giữa những tảng đá khổng lồ là những bụi cây cổ thụ chen rễ với đá dưới khoảng đất hẹp rồi cây lách mình mọc lên. Những cái cây ấy cứ thế mà cắm mình xuống rễ sâu, vặn mình lên khỏi đá, rồi lại thử thách mình với gió trời, nắng núi mà kết hoa, đậu quả, rụng hạt, rồi lại ươm lên những quả mới non xanh, làm thức ăn cho chim chóc. Chim, sóc đến ăn trái, rồi mang hạt đi để khắp khu rừng, rải rác có những cây non xanh đang đơm lộc cùng mùa với nhau.

c92a1013a99315cd4c82.jpg
Ảnh minh họa: L.H

Ở giữa quãng đường lên núi, có gốc cây, thân cây như cây chè, hoa cánh trắng dày, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ. Cây mọc chen giữa 2 tảng đá và có mùi thoang thoảng, dễ chịu vô cùng. Ngồi dưới gốc cây, hít sâu từng hơi thở, chỉ chừng ấy thôi cũng đã cảm nhận được không khí mùa xuân căng tràn trong lồng ngực.

Lại nhớ lúc mùa mưa, hồi tháng 7 vừa rồi, chúng tôi cõng khoảng 100 cây con lên núi trồng. Đến nay, theo đánh dấu, chỉ sót lại có 6 cây đang uốn mình dưới gió lớn. Ngó cây nhỏ mà thương, lá héo vì gió đầy và nắng gắt, màu lá cũng bạc đi nhiều, nhưng cây vẫn sống rắn rỏi.

Tôi nói với các con mình, các con tưới đi, dành cái phần nước uống mà mình khó nhọc mang lên đây chia bớt cho nó, được chút nào hay chút đó. Các con tìm lá khô ủ gốc, tưới vào đó giọt nước chắt chiu từ bình nhỏ, rồi động viên cây. Khi có người mới đến, chúng lại xúm xít khoe, cái cây này là ba con trồng, nó cũng sống rồi nè, rồi mùa xuân nó sẽ ra lộc, mùa hè nó sẽ có trái… và mùa thu, con sẽ được hái quả. Có con chim nhỏ sà xuống bụi hoa mua, rồi đàn chim bên kia cũng vù cánh bay lên khi các bạn nhỏ rón rén đến chơi đùa.

2. Gia Lai có gần 50% diện tích rừng che phủ. Đời sống của không ít cư dân phụ thuộc vào rừng. Đó không chỉ là lâm sản, dược liệu mà còn là nguồn dự trữ nước, giữ đất, tỏa oxy để cung cấp khí sạch rồi sau đó còn dự kiến sẽ bán những tín chỉ carbon cho những quốc gia thiếu rừng. Hàng năm, chúng ta vẫn trồng cây gây rừng.

Và những thứ năm nay vẫn đang miễn phí ấy sẽ được thu thập, đo đạc, xuất khẩu dữ liệu mà thu về ngoại tệ cho đất nước bằng các việc nhỏ là trồng rừng từ những mùa xuân nho nhỏ như lời Bác Hồ đã dạy: “Mùa xuân là Tết trồng cây/Làm cho đất nước càng ngày, càng xuân”.

Lên núi Chư Nâm, nhìn về Biển Hồ mùa này ăm ắp nước. Cánh đồng Ngô Sơn mới thu hoạch, đồng cũng lấp xấp, thấp thoáng dáng người gieo trồng cho vụ Đông Xuân. Trên núi, lũ trẻ con phóng tầm mắt ra xa. Thầy dạy vẽ chỉ cho chúng đâu là Biển Hồ, đâu là Kon Ka Kinh, đâu là hồ Ialy, đâu là TP. Kon Tum, đâu là TP. Pleiku. Đứa trẻ nào cũng háo hức dõi theo, quan sát và cụ thể hóa vào bài vẽ của mình cùng những tưởng tượng và ước mơ.

Có một quãng đường hơn 10 km vừa đi vừa về. Thế mà trong chúng tôi, trong từng bước chân, hơi thở, câu nói nào cũng đều hướng về mùa xuân. Thì chẳng phải, mùa của những yêu thương và hy vọng sắp chạm ngõ và khấp khởi đến rất gần.

Mỗi năm, xuân lại ghé qua, trong suốt quãng đời tùy mỗi người mà có những khúc xuân khác nhau. Nhưng với đất trời thì xuân năm nào cũng đến, chỉ là người có kịp dừng lại trước vòng quay của cuộc sống để bắt kịp cùng mùa xuân hay không mà thôi. Và có lẽ, xuân đối với nhiều người cũng chỉ làm một khoảnh khắc rất nhỏ, rất hẹp nhưng khi nó ùa về thì cũng như cây lá, hoa cỏ, lòng người cũng chơm chớm và phơi phới niềm tin yêu.

Một ngày lên núi, chúng tôi mang trong mình niềm vui bởi hoóc môn hạnh phúc được sinh ra sau vận động. Bởi sự hứng khởi được truyền đến từ các em bé đầy năng lượng. Bởi những người bạn đồng hành leo núi sẻ chia, trao cho nhau những món quà nhỏ, những ánh mắt và cử chỉ quan tâm. Họ dừng lại, chờ nhau, nhắc nhau cột lại dây giày, đội lên chiếc mũ và quàng chiếc khăn tránh gió…

Một mùa xuân mới sắp về. Thế nhưng, ngay ở những ngọn núi của cao nguyên này đã đầy ắp mùa xuân tự lâu rồi.

Có thể bạn quan tâm

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.