Khi lụt ghé qua

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Ba kêu vọng ở đầu trên kia: 'Nhỏ, lấy chiếc ghe trên chái nhà bếp xuống, đi bãi bắt dế nghen con'. Em trai tôi nhanh chóng dừng lướt điện thoại để chìu theo ý ba.

Mà thật ra trong bụng nó ưng lắm, tôi biết nó đang chờ cái giây phút bơi ghe khỏi nhà, ra giữa dòng ngoài kia mà thiết tha tận hưởng khí trời, nước non mùa lụt, rồi sau mấy tiếng đồng hồ đem về bao nhiêu thành quả.

Biển nước mênh mông trải dài xa tít. Nhà nào nhà nấy “ông bà thủy” cũng ghé thăm ít nhiều. Nhà tôi nước dâng lên hơn một mét, mặc dù khi xây nhà, ba đã tinh ý đổ nền móng khá cao. Sau nhiều giờ dọn dẹp mọi thứ lên cao, nhìn ai nấy cũng phờ phạc vì mệt.

Tùy thuộc vào con nước lên nhanh hay chậm mà công tác dọn nhà khẩn trương hay không. Có những khi lụt chỉ lên báo động một, hai thì hầu như ở quê tôi ai cũng biết nước sẽ ngập vào những đoạn đường thấp nhất làng. Sống bao nhiêu năm, các con đường làng quanh co uốn lượn, đoạn nào mà người ta không đi qua. Ở nơi cao hơn vẫn tha hồ đi lại, di chuyển, không hề hấn gì. Những lúc như thế, các cô các chị hay tụ tập lại xem nước ở đầu dốc nhà tôi, rồi sẵn chào hỏi đôi câu y như thể lâu lắm rồi mới gặp. Đôi khi má và các cô còn nán lại lâu hơn để chia sẻ dăm ba câu chuyện trên trời dưới đất, còn các chú các anh thì tranh thủ tán gẫu bên chén rượu gạo trong cái lạnh của mưa miền Trung, lúc nhẹ nhàng lúc dữ dội.

Khi đài báo lũ dâng cao, ai nấy đều lo lắng trong dạ. Vốn nằm ở vùng rốn lũ nên quê tôi dễ có lụt khi mưa kéo dài. Má tôi là người lo lắng nhất nhà. Những lúc nước lớn rơi vào đêm khuya, nhìn má đến thương. Má cứ nằm trằn trọc, trở mình liên tục, thỉnh thoảng ngồi dậy cầm đèn pin đi soi nước. Lúc này toàn bộ khu vực ngập lụt đều bị cắt điện. Má lo chuẩn bị dầu lửa thắp đèn dầu, đèn cầy, sạc pin no đầy để sẵn từ sớm phòng bị. Ngày nhỏ, vào những lúc như thế này, dù cơn buồn ngủ ghé qua rười rượi, nhưng chỉ cần một hành động nhỏ của má thôi cũng khiến tôi tỉnh giấc.

Cánh đàn ông trong làng mùa lụt thường rủ nhau ra bãi, nơi có thể mang lại sự hứng khởi trong những ngày cùn chân bởi lụt lội, không thể di chuyển đi đâu được, mà nếu hên lại tìm được nguồn thức ăn phong phú, bất tận. Tầm vài tiếng đồng hồ, nhìn xa xa, tôi và má nhận ra chiếc ghe nhà mình đã quay trở về. Trên ghe còn có một con bê nho nhỏ, tầm vài tháng tuổi. Từ kia đã nghe tiếng ba: “Con bò con xóm trên bị trôi xuống đây, may mà còn sống. Vớt về đây, khi nước cạn ai xin thì trả lại”. Rồi ba và mấy chú đem xuống bao nhiêu thứ, một nhúm rau còn tươi dù bị ngập lụt đã hai hôm, mấy trái đu đủ ươm ươm sắp chín, một bao tời dế, chia nhau mỗi người một ít cho ấm lòng trong lúc khốn khó. Dế là đặc sản quê tôi, dường như chỉ sinh sản nhiều vào lúc lụt về. Nên mỗi năm mới được thưởng thức một đôi lần. Hầu như người dân quê tôi ai cũng biết ăn món này.

“Anh Bảy ơi, có người ở xóm ngoài gọi nhờ chở dùm bé Hiền, con gái chị Ba Yên qua trạm xá, hình như nó chuyển dạ sắp sinh”, cậu Bạn nói to từ nhà đối diện. Bé Hiền nhà gần ngoại tôi. Vài lần không biết vô tình hay cố ý, nước bẩn sinh hoạt từ nhà nó chảy lai láng ra đường rồi chảy qua cả nhà ngoại, tạo nên mùi hôi khó chịu. Mẹ tôi sang nói chuyện, con Hiền đành hanh chửi lại, rồi để bụng thù dai. Có đợt ông ngoại không được khỏe, con cháu bận việc chưa kịp về. Mẹ không biết đi xe nên nhờ “con có đi ăn sáng thì mua giúp ông ngoại tô cháo và ít thuốc cảm cúm”, nhưng nó dửng dưng từ chối cụt ngủn “không rảnh”...

Ba nhanh chóng thay bộ đồ ướt nhẹp rồi bơi ghe đi tiếp về hướng nhà bác Ba. Mẹ con tôi ở nhà mà xót xa, cầu trời khẩn Phật cho nước dừng lại. Nhà bác Ba xưa giờ bám ruộng, bám cồn nổi làm ăn. Chồng mất sớm, một mình bác bươn chải, lo lắng cho đứa con gái duy nhất. Nhưng con Hiền không lo học hành, làm ăn, suốt ngày đua đòi với bạn bè rồi không may có bầu, mà nghe đâu gã trai ấy đã cao chạy xa bay...

Lụt xuống dần rồi! Ai nấy sau khi dọn xong nhà cửa, tụ tập lại từng tốp để chung tay dọn sạch đường làng. Dì Năm xóm ngoài cũng xúm vào phụ, chỗ này trũng nên đọng lớp lớp bùn. “Con Hiền mẹ tròn con vuông rồi. Lũ lụt lớn quá, không chở đi bệnh viện, sinh ở trạm y tế, an toàn là trời thương lắm rồi. Cái con sống không được lòng ai. Chị Ba có mình nó, cũng mong có chỗ nương tựa khi về già, bây giờ phải cong lưng nuôi cả mẹ cả con. Sáng nay nhà không còn gì ăn, sinh đẻ mới dậy mà ăn cơm với mắm”, tiếng dì Năm thở dài...

Má tôi chạy vào nhà bỏ chục trứng gà và lon sữa ông Thọ vào bao rồi gửi dì Năm. “Bình thường, con Hiền có vẻ không ưa nhà chị, nó đi kể đông kể tây đủ thứ, tôi cứ tưởng chị khó chịu lắm chứ!”. “Lúc khó khăn giúp nhau qua lại, hàng xóm cả, để tâm làm gì mấy chuyện xưa cũ. Nó vậy chứ cũng tội, thiếu vắng cha từ bé”, giọng má tôi nhỏ lại.

Nắng mới chiếu rọi khắp mọi nẻo đường, bùn non sau cơn lụt đã không còn dấu vết. Từng nẻo đường lại sáng sủa, sạch bóng. Má bảo tôi chở đi chợ mua ít thức ăn bù lại những ngày thiếu thốn, cực nhọc vì lụt. Thấy con Hiền từ xa, má vội mua cái giò heo chặt nhỏ rồi treo lên xe cho nó. Lúc con Hiền từ chợ bước ra, ánh mắt nó khựng lại trong chốc lát khi nhìn về phía má. Tôi bỗng thấy khóe mắt nó rưng rưng rồi thốt lên: “Con cảm ơn dì!”!

Có thể bạn quan tâm

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.