Khi lụt ghé qua

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Ba kêu vọng ở đầu trên kia: 'Nhỏ, lấy chiếc ghe trên chái nhà bếp xuống, đi bãi bắt dế nghen con'. Em trai tôi nhanh chóng dừng lướt điện thoại để chìu theo ý ba.

Mà thật ra trong bụng nó ưng lắm, tôi biết nó đang chờ cái giây phút bơi ghe khỏi nhà, ra giữa dòng ngoài kia mà thiết tha tận hưởng khí trời, nước non mùa lụt, rồi sau mấy tiếng đồng hồ đem về bao nhiêu thành quả.

Biển nước mênh mông trải dài xa tít. Nhà nào nhà nấy “ông bà thủy” cũng ghé thăm ít nhiều. Nhà tôi nước dâng lên hơn một mét, mặc dù khi xây nhà, ba đã tinh ý đổ nền móng khá cao. Sau nhiều giờ dọn dẹp mọi thứ lên cao, nhìn ai nấy cũng phờ phạc vì mệt.

Tùy thuộc vào con nước lên nhanh hay chậm mà công tác dọn nhà khẩn trương hay không. Có những khi lụt chỉ lên báo động một, hai thì hầu như ở quê tôi ai cũng biết nước sẽ ngập vào những đoạn đường thấp nhất làng. Sống bao nhiêu năm, các con đường làng quanh co uốn lượn, đoạn nào mà người ta không đi qua. Ở nơi cao hơn vẫn tha hồ đi lại, di chuyển, không hề hấn gì. Những lúc như thế, các cô các chị hay tụ tập lại xem nước ở đầu dốc nhà tôi, rồi sẵn chào hỏi đôi câu y như thể lâu lắm rồi mới gặp. Đôi khi má và các cô còn nán lại lâu hơn để chia sẻ dăm ba câu chuyện trên trời dưới đất, còn các chú các anh thì tranh thủ tán gẫu bên chén rượu gạo trong cái lạnh của mưa miền Trung, lúc nhẹ nhàng lúc dữ dội.

Khi đài báo lũ dâng cao, ai nấy đều lo lắng trong dạ. Vốn nằm ở vùng rốn lũ nên quê tôi dễ có lụt khi mưa kéo dài. Má tôi là người lo lắng nhất nhà. Những lúc nước lớn rơi vào đêm khuya, nhìn má đến thương. Má cứ nằm trằn trọc, trở mình liên tục, thỉnh thoảng ngồi dậy cầm đèn pin đi soi nước. Lúc này toàn bộ khu vực ngập lụt đều bị cắt điện. Má lo chuẩn bị dầu lửa thắp đèn dầu, đèn cầy, sạc pin no đầy để sẵn từ sớm phòng bị. Ngày nhỏ, vào những lúc như thế này, dù cơn buồn ngủ ghé qua rười rượi, nhưng chỉ cần một hành động nhỏ của má thôi cũng khiến tôi tỉnh giấc.

Cánh đàn ông trong làng mùa lụt thường rủ nhau ra bãi, nơi có thể mang lại sự hứng khởi trong những ngày cùn chân bởi lụt lội, không thể di chuyển đi đâu được, mà nếu hên lại tìm được nguồn thức ăn phong phú, bất tận. Tầm vài tiếng đồng hồ, nhìn xa xa, tôi và má nhận ra chiếc ghe nhà mình đã quay trở về. Trên ghe còn có một con bê nho nhỏ, tầm vài tháng tuổi. Từ kia đã nghe tiếng ba: “Con bò con xóm trên bị trôi xuống đây, may mà còn sống. Vớt về đây, khi nước cạn ai xin thì trả lại”. Rồi ba và mấy chú đem xuống bao nhiêu thứ, một nhúm rau còn tươi dù bị ngập lụt đã hai hôm, mấy trái đu đủ ươm ươm sắp chín, một bao tời dế, chia nhau mỗi người một ít cho ấm lòng trong lúc khốn khó. Dế là đặc sản quê tôi, dường như chỉ sinh sản nhiều vào lúc lụt về. Nên mỗi năm mới được thưởng thức một đôi lần. Hầu như người dân quê tôi ai cũng biết ăn món này.

“Anh Bảy ơi, có người ở xóm ngoài gọi nhờ chở dùm bé Hiền, con gái chị Ba Yên qua trạm xá, hình như nó chuyển dạ sắp sinh”, cậu Bạn nói to từ nhà đối diện. Bé Hiền nhà gần ngoại tôi. Vài lần không biết vô tình hay cố ý, nước bẩn sinh hoạt từ nhà nó chảy lai láng ra đường rồi chảy qua cả nhà ngoại, tạo nên mùi hôi khó chịu. Mẹ tôi sang nói chuyện, con Hiền đành hanh chửi lại, rồi để bụng thù dai. Có đợt ông ngoại không được khỏe, con cháu bận việc chưa kịp về. Mẹ không biết đi xe nên nhờ “con có đi ăn sáng thì mua giúp ông ngoại tô cháo và ít thuốc cảm cúm”, nhưng nó dửng dưng từ chối cụt ngủn “không rảnh”...

Ba nhanh chóng thay bộ đồ ướt nhẹp rồi bơi ghe đi tiếp về hướng nhà bác Ba. Mẹ con tôi ở nhà mà xót xa, cầu trời khẩn Phật cho nước dừng lại. Nhà bác Ba xưa giờ bám ruộng, bám cồn nổi làm ăn. Chồng mất sớm, một mình bác bươn chải, lo lắng cho đứa con gái duy nhất. Nhưng con Hiền không lo học hành, làm ăn, suốt ngày đua đòi với bạn bè rồi không may có bầu, mà nghe đâu gã trai ấy đã cao chạy xa bay...

Lụt xuống dần rồi! Ai nấy sau khi dọn xong nhà cửa, tụ tập lại từng tốp để chung tay dọn sạch đường làng. Dì Năm xóm ngoài cũng xúm vào phụ, chỗ này trũng nên đọng lớp lớp bùn. “Con Hiền mẹ tròn con vuông rồi. Lũ lụt lớn quá, không chở đi bệnh viện, sinh ở trạm y tế, an toàn là trời thương lắm rồi. Cái con sống không được lòng ai. Chị Ba có mình nó, cũng mong có chỗ nương tựa khi về già, bây giờ phải cong lưng nuôi cả mẹ cả con. Sáng nay nhà không còn gì ăn, sinh đẻ mới dậy mà ăn cơm với mắm”, tiếng dì Năm thở dài...

Má tôi chạy vào nhà bỏ chục trứng gà và lon sữa ông Thọ vào bao rồi gửi dì Năm. “Bình thường, con Hiền có vẻ không ưa nhà chị, nó đi kể đông kể tây đủ thứ, tôi cứ tưởng chị khó chịu lắm chứ!”. “Lúc khó khăn giúp nhau qua lại, hàng xóm cả, để tâm làm gì mấy chuyện xưa cũ. Nó vậy chứ cũng tội, thiếu vắng cha từ bé”, giọng má tôi nhỏ lại.

Nắng mới chiếu rọi khắp mọi nẻo đường, bùn non sau cơn lụt đã không còn dấu vết. Từng nẻo đường lại sáng sủa, sạch bóng. Má bảo tôi chở đi chợ mua ít thức ăn bù lại những ngày thiếu thốn, cực nhọc vì lụt. Thấy con Hiền từ xa, má vội mua cái giò heo chặt nhỏ rồi treo lên xe cho nó. Lúc con Hiền từ chợ bước ra, ánh mắt nó khựng lại trong chốc lát khi nhìn về phía má. Tôi bỗng thấy khóe mắt nó rưng rưng rồi thốt lên: “Con cảm ơn dì!”!

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

Tháng ba

Tháng ba

(GLO)- Tháng ba về, vùng đất Tây Nguyên lại chuyển mình trong một bản hòa ca của sắc màu và hương thơm. Đây là một trong những thời điểm đẹp và đặc biệt nhất trong năm của cao nguyên đầy nắng gió này. Cả đất trời trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết, dễ khiến lòng người lưu luyến nhớ thương.

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.