Miền thương nhớ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Phố núi Pleiku cho tôi nhiều bất ngờ hơn tôi tưởng. Khám phá Pleiku ở những miền suy tưởng khác nhau và tôi nhận được sự yêu thương lan tỏa từ vùng đất cao nguyên tràn nắng gió này.

Chỉ cần độ mươi mét rời bước khỏi những khu dân cư sầm uất, tôi đã có thể hòa mình vào sắc xanh bạt ngàn của những vườn cà phê. Từng vạt lá um tùm màu mỡ xòe ra ủ lấy những chùm trái đang độ xuân thì mỡ màng bên trong như còn e thẹn. Rồi đây khi đủ tháng đủ ngày, chúng sẽ phơi bộ da trần cháy bỏng mắt bởi sắc đỏ ra dưới cái nắng và cái gió cao nguyên màu bazan trù phú.

Dù trên sườn cao chênh vênh hay giữa thung sâu, muốn xuống lòng phố phải đi qua ngoằn ngoèo những con đường be bé láng mượt, tôi đều thấy hai bên mình, dù một khoảnh be bé đất, nơi ấy cũng có sự hiện diện của những bụi cà phê xanh mướt. Có thể nói đất bazan sinh ra dành cho cà phê hay nói đúng hơn cà phê xem bazan là đất mẹ đúng nghĩa.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Hoặc giả tôi lại được ngắm nhìn một phố núi đúng nghĩa khi ngược con dốc đường Thống Nhất bỗng phải dừng lại vì đèn đỏ. Đứng giữa lưng chừng con dốc chờ đèn đỏ, ngoái đầu về phía sau sẽ thâu trọn vào mắt một phố núi thật là huyễn dụ. Con đường nhựa nhỏ đổ xuôi giữa những tòa nhà san sát cao tầng nhưng không hẳn quá cao đủ để ta ngắm phố. Phóng tầm mắt xa hơn là trập trùng sắc màu của những khu làng ở thung xa. Phố mải miết chảy trong làng-là những ngôi làng đã gắn bó với phố từ khi Pleiku mới hình thành và phát triển như hôm nay.

Những ngày ở Pleiku, tôi còn thấy được một điều thú vị khác. Đó là chất rừng trong lòng phố thị. Bởi Pleiku không còn những cánh rừng với những tàng cổ thụ hàng trăm năm với dây rừng đan chéo chằng chịt. Phố vẫn mang khí chất của rừng bởi bảng lảng sương mai giăng kín lối, những u huyền của chiều buông se sắt lạnh. Những nếp nhà sàn đón khách vẫn bập bùng lửa, ghè rượu cần thơm nồng. Và đâu đó còn có cả những bức tượng gỗ với hàng trăm gương mặt ướt sũng màu thời gian mang nét u trầm huyền bí của rừng sâu.

Tôi mang theo điệu chiêng và tiếng hát của chàng trai Jrai về phía Biển Hồ. Hàng thông vẫn đứng đó, đinh ninh giữa đồi lộng gió. Với tôi, những cây thông bên Biển Hồ đã mang trong mình sứ mệnh của cây di sản. Lớp vỏ xù xì kia là gương mặt của Phố núi. Từng tàng lá xanh rì rào ngày qua ngày kể mãi chuyện trăm năm của đất và người Gia Lai. Bên hàng thông xanh là nông trường chè. Biển Hồ Chè ngút ngàn xanh. Trong tầm mắt tôi, màu xanh của đồi chè dường như đã quyện vào màu xanh của núi. Đưa tay ngắt một ngọn cho vào miệng nhấm nháp, vị chan chát, để rồi sau đó đọng lại chút ngọt thanh nơi đầu lưỡi, thật khó mà quên.

Tôi ngồi ở quán Plây Cồng Chiêng trong cơn mưa bất chợt. Trên chiếc chiếu giữa căn nhà sàn bé nhỏ, ấm cúng là những ống cơm lam còn nóng hổi, gà nướng chấm muối lá é, dĩa lá mì xào, vài xiên thịt nướng. Những anh chị, những người bạn Gia Lai đón tiếp chúng tôi bằng bữa cơm ấm áp nghĩa tình. Ca khúc “Đôi mắt Pleiku” chợt ngân lên trong mưa. Tự nhiên không uống rượu cần mà tôi vẫn thấy lòng mình say lạ. Và với tôi, Pleiku đã là miền thương nhớ thật rồi!

Có thể bạn quan tâm

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.