Hoài niệm về miền đất bazan

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Sau những tháng năm lập nghiệp ở TP. Hồ Chí Minh, gần đây, tôi mới có dịp trở lại Pleiku. Cả một trời ký ức về miền đất đỏ bazan bỗng ùa về trong tôi với bao cảm xúc bồi hồi.

Tôi còn nhớ, chỉ vài tháng sau ngày thống nhất đất nước (1975), ba tôi từ chiến trường trở ra Bắc đón 4 anh em tôi cùng mẹ chuyển công tác vào Gia Lai. Pleiku khi ấy còn hoang tàn với những ngôi nhà đổ nát, nham nhở vì bị cháy. Những con đường nhỏ hẹp quanh co triền dốc chốc chốc lại tung bụi đỏ bazan mịt mù dù chỉ một chiếc xe đạp, xe thồ hay chiếc xe lam phành phạch chạy qua.

Con đường hoa ở làng Ia Nueng, xã Biển Hồ, TP. Pleiku. Ảnh: Lê Nam

Con đường hoa ở làng Ia Nueng, xã Biển Hồ, TP. Pleiku. Ảnh: Lê Nam

Gia đình tôi được phân 1 căn phòng tập thể cạnh căn hầm sâu và dài hun hút bằng bê tông cốt thép nằm ngay trong khuôn viên cơ quan của ba mẹ. Do mới tiếp quản nên trong một số phòng vẫn còn la liệt những thùng gỗ màu vàng sơn cờ ba que chứa đầy tài liệu tuyên truyền của chế độ Việt Nam Cộng hòa.

Ba tôi nhìn lướt qua rồi chửi đổng: “Ông nội cha chúng nó chứ, toàn những chiêu trò lố bịch, ngô nghê của kẻ chiến bại”. Sau đó, ba tôi lấy búa đập vỡ những chiếc thùng ấy, chẻ ra xếp thành đống rồi ấn tất cả mớ tài liệu nhảm nhí đó vào bao tải. Đấy là nguồn chất đốt đáng kể phục vụ gia đình tôi những ngày đầu đặt chân đến Pleiku.

Chỉ vài tháng sau, nhờ sự cần mẫn, chăm chỉ của các thành viên trong gia đình tôi mà những khoảnh đất trống sau nhà đã được phủ một màu xanh mướt mát, với đủ loại rau củ quả. Thích nhất là mỗi chủ nhật, tôi lại cùng đứa em 8 tuổi được đi theo ba mẹ và các cô chú ra khu vực gần Biển Hồ trồng mì, đậu, khoai... trên những thửa đất mượn của người dân.

Ngang qua những ngôi trường đã chứng kiến từng bước sự trưởng thành của mình, những ký ức tuổi học trò lại chảy tràn trong tôi. Hồi học lớp 4, lớp 5, cứ mỗi dịp kỷ niệm ngày lễ lớn của đất nước, nhà trường lại tổ chức đi cổ động. Băng rôn, khẩu hiệu, cờ đỏ sao vàng bay phất phới.

Đoàn cổ động đi đến đâu, đường phố náo nhiệt đến đó bởi những tiếng hô: “Hồ Chủ tịch vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”, “Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm”... Kèm theo là những âm thanh vui nhộn đồng loạt được gõ lên từ trống, chiêng và từ những ống bơ sữa bò hay bất kỳ tấm kim loại nào mà chúng tôi mang theo. Không khí náo nhiệt tràn sang cả các ông bà, chú bác, anh chị và lũ trẻ đứng hai bên đường. Không ít những tiếng hô hưởng ứng từ họ mỗi khi đoàn cổ động chúng tôi đi qua.

Các bạn lớp tôi ngày ấy đến từ nhiều miền quê khác nhau. Tôi ấn tượng nhất với hình ảnh T-một người con gái Hà Nội mang đậm nét đoan trang, thùy mị với làn da trắng ngần, mái tóc dài đen mượt và đôi mắt bồ câu trong veo. Những bài văn T. viết luôn đạt điểm cao nhất lớp, được thầy cô coi là mẫu và thường đọc cho cả lớp nghe. Không những thế, với chất giọng nhẹ nhàng, truyền cảm, T. còn ngâm thơ rất hay.

Định bụng đến ngày chia tay tuổi học trò, tôi sẽ thổ lộ tình cảm với T. Nhưng đứng trước bạn rồi lại chẳng thể thốt nên lời, cứ đau đáu mãi. Cho đến khi bạn gần tốt nghiệp một trường chuyên nghiệp, tôi mới mạnh dạn viết một bức thư tràn cả 4 trang giấy. Chẳng biết thư có đến tay người ấy hay không mà mãi chẳng thấy hồi âm. Chỉ biết rằng sau đó, T. đã tình nguyện đến công tác ở vùng sâu, vùng xa... cách Pleiku tới cả trăm cây số.

Đã mấy mươi năm, tôi mới trở về Pleiku. Phố núi đón tôi bằng một không gian đô thị rộng mở với cơ sở hạ tầng được đầu tư xây dựng khang trang, sạch đẹp. Những con người thân thiện, mộc mạc nơi đây đã cùng chung tay làm nên một Pleiku hiện đại, văn minh và bản sắc. Thế nhưng, khi dạo phố, trong trái tim tôi lại ngân lên biết bao kỷ niệm về một thời chưa xa.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Cá đồng mùa lụt

Cá đồng mùa lụt

(GLO)- Ở quê tôi, gia đình nào cũng có những bộ đồ nghề đánh bắt cá, chủ yếu là tự làm bằng tre nứa như: nơm, đó, lờ, ống lươn, rớ, đăng, cần câu, chà (chà di)… Ngay từ nhỏ, tôi đã được cha và chú dạy cách đan một số dụng cụ đánh bắt cá nước ngọt.

“Mưa trên biển vắng”

Mưa trên biển vắng

(GLO)- Tôi biết mình mãi là người của núi, nhưng thi thoảng trong giấc mơ mùa hạ, tôi lại nghe tiếng sóng vỗ nhòa vào mỏm đá xa xưa. Như thể tự kiếp nào, tôi đã bỏ quên ở biển thứ gì đó thẫm xanh, để bây giờ, không thể khác hơn, tôi luôn bị xâm chiếm bởi một nỗi nhớ biển.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.
Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.
Cơn bão đi qua

Cơn bão đi qua

Bão đi qua, ta thêm yêu thương, biết sẻ chia hơn với những mảnh đời khốn khó. Bão tan, ta bắt đầu lại từ những mầm xanh hy vọng...
Giấc mơ về mẹ

Giấc mơ về mẹ

(GLO)- Đêm khuya. Chốc chốc, những đợt mưa nối nhau quất rào rạt lên mái tôn. Hơi lạnh len lỏi xuyên qua lớp chăn thấm vào da thịt. Con gái tôi giật mình, khóc ré lên vì sợ.
Tự “chữa lành” cho bản thân

Tự “chữa lành” cho bản thân

(GLO)- Cứ gần đến ngày nghỉ lễ là các anh chị đồng nghiệp lại xúm xít hỏi nhau: “Lễ này đi chơi ở đâu?”. Còn tôi thì chỉ muốn nghỉ ngơi bên gia đình. Đã rất nhiều năm rồi, tôi không có khái niệm đi chơi ngày lễ, nhất là những chuyến đi chơi xa dài ngày.
Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.