"Họa mi Tây Nguyên"

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Không có gì bất ngờ khi Đại tá, giảng viên thanh nhạc Trường Đại học Văn hóa Nghệ thuật Quân đội Rơ Chăm Phiang được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân (NSND) lần này (tháng 8-2019). Với bảng thành tích cùng đóng góp của chị trong âm nhạc, nhiều người cứ tưởng Rơ Chăm Phiang đã đón nhận danh hiệu cao quý ấy từ lâu.
Đại tá, NSND Rơ Chăm Phiang chia sẻ: Mặc dù được phong tặng danh hiệu NSND khi tuổi không còn trẻ, song chị vẫn cảm thấy vui vẻ, phấn khởi. Lý do thật giản dị: “Trước đây, nhiều người cứ tưởng tôi đã là NSND nên họ giới thiệu tôi là NSND Rơ Chăm Phiang, khiến tôi rất ngượng. Bây giờ đã “chính danh” nên tôi vui và tự tin”. Đồng nghiệp và học trò cũng mừng cho chị. Vinh dự này đã tiếp thêm sức mạnh để chị bước tiếp sau những thăng trầm trong cuộc sống.
Nghệ sĩ Nhân dân Rơ Chăm Phiang. Ảnh: N.H.D
Nghệ sĩ Nhân dân Rơ Chăm Phiang. Ảnh: N.H.D
Một giọng hát tuyệt vời, hiếm có
Đại tá, NSND Rơ Chăm Phiang sinh năm 1960 tại xã Ia Pnôn, huyện Đức Cơ. Như bao cô gái ở làng, chị thường đi hái măng rừng, mỗi khi hái măng lại cất giọng hát. Tiếng hát vang vọng núi rừng. “Ngày ấy, rừng núi còn hoang sơ lắm. Tôi ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao giọng của mình lại vang đến thế”-chị nhớ lại.
Từ nhỏ, Rơ Chăm Phiang đã là hạt nhân của phong trào văn nghệ thiếu nhi địa phương. Năm 1977, Đoàn Nghệ thuật Quân đội vào Gia Lai tuyển sinh, Rơ Chăm Phiang may mắn lọt vào mắt xanh của Mộ Lan-một giảng viên được đào tạo bài bản về âm nhạc thính phòng tại Nhạc viện Tchaikovsky. Giảng viên Mộ Lan ngạc nhiên vì sao cô gái đen nhẻm, bé nhỏ lại sở hữu giọng hát đẹp đến lạ kỳ! 17 tuổi, “họa mi Tây Nguyên” tạm biệt quê hương ra thủ đô học tập. Giọng hát của chị bắt đầu được rèn giũa bài bản với 8 năm học thanh nhạc. Chị vừa học, vừa đi biểu diễn.
Trên chặng đường ca hát của mình, Rơ Chăm Phiang đã đặt chân đến mọi miền Tổ quốc, từng hát cho các chiến sĩ Trường Sa, sang Campuchia biểu diễn trong những năm chiến tranh… Chị cũng là ca sĩ Việt Nam gặt hái nhiều giải thưởng quốc tế: giải ba cuộc thi hát thính phòng “Hoa cẩm chướng đỏ” ở Nga năm 1983; giải nhất cuộc thi âm nhạc mùa thu ở Triều Tiên năm 1990; giải nhất liên hoan “Giọng hát vàng ASEAN” năm 1996. Trong nước, chị từng “ẵm” 9 giải thưởng khác nhau, trong đó có cả huy chương vàng toàn quốc.
Tiếng hát Rơ Chăm Phiang không chỉ làm say đắm người yêu nhạc trong nước mà còn chinh phục khán giả nước ngoài khó tính. Một lần biểu diễn ở Nhà hát Lớn (Hà Nội), chị hát một nhạc phẩm của Mozart có kỹ thuật khó. Ở hàng ghế khán giả có vị tùy viên của sứ quán Thụy Điển khi ấy mới sang Việt Nam được 6 tháng, ông ngỡ ngàng bởi lần lần đầu tiên nghe một người Việt Nam hát opera ra chất. Ông hỏi phiên dịch: Cô ca sĩ quê ở đâu, đã được đào tạo ở nước ngoài chưa? Được phiên dịch cung cấp thông tin Rơ Chăm Phiang là ca sĩ người dân tộc thiểu số, được đào tạo trong nước, ông tùy viên đã tới gặp cô giáo hướng dẫn để hỏi về tình hình học tập của chị. Sau đó, chị nhận được tài trợ du học. Chị chọn Liên Xô (cũ) vì từng qua biểu diễn nhiều lần. Con người nơi ấy vô cùng gần gũi, giản dị. Nhưng trước khi chính thức được đặt chân vào Nhạc viện Tchaikovsky, Rơ Chăm Phiang phải trải qua một cuộc kiểm tra gắt gao trước Ban giám khảo gồm 20 thành viên, trong đó có những giáo sư âm nhạc khó tính. Cuối cùng, nhạc viện danh giá này đã mở cửa chào đón chị.
Vì số tiền tài trợ du học không nhiều, chỉ 10.000 USD nên trong những năm học ở đây chị phải bươn chải bằng cách đi diễn. Có lần, một tốp Việt kiều Mỹ tổ chức lưu diễn ở châu Âu, biết Rơ Chăm Phiang đang học ở Nhạc viện Tchaikovsky nên đã mời chị cùng tham gia. Vì bận học nên chị từ chối lời mời, họ liền đề nghị chị thu giúp chục bài Giáng sinh. Nhờ tiền cát-xê từ thu âm bài hát Giáng sinh mà chị có thể ung dung sống trong nửa năm. Cứ thế, vừa diễn, vừa học, chị tốt nghiệp Nhạc viện Tchaikovsky với tấm bằng loại ưu cùng nhận xét: “Một cô gái có giọng hát tuyệt vời, hiếm có”.
Không muốn rời xa Tổ quốc
Có người nói: Rơ Chăm Phiang giống như “mỏ vàng” chưa được khai thác hết. Ở nước ta, những người theo đuổi dòng nhạc thính phòng chịu thiệt thòi không nhỏ. Họ được đào tạo bài bản, rèn luyện vất vả nhưng thiếu “đất dụng võ”. Rơ Chăm Phiang nhớ những ngày biểu diễn ở Liên Xô (cũ). Khi chị cất tiếng hát, khán giả đứng dậy, có người cuồng nhiệt ném lên sân khấu những đóa cẩm chướng, những đóa hồng. Kết thúc buổi biểu diễn, Rơ Chăm Phiang ra về, người gác cổng nhận ra chị bèn ôm hôn, có tốp thanh niên đến tận ô tô của chị để xin chữ ký. Ở thời sung sức, chị từng nhận được lời mời ở lại nước ngoài hoạt động nghệ thuật. Dù biết ở lại thì dòng nhạc chị theo đuổi được trân trọng hơn, điều kiện sống tốt hơn nhưng Rơ Chăm Phiang không muốn rời xa Tổ quốc.
Không chỉ có sở trường hát thính phòng, “họa mi Tây Nguyên” còn thành công những bản tình ca, dân ca Tây Nguyên. Nghe Rơ Chăm Phiang cất lời: “Tháng ba rừng Tây Nguyên hoa thắm đỏ/Làng buôn vang tiếng chiêng múa hát/Bầy chim muông cất cánh rợp trời” là thấy “gai” người bởi giọng ca vừa trong trẻo, vừa dồi dào bản năng như chính mảnh đất đã sinh ra chị. Chị hát “Bóng cây kơ nia”, “Người lái đò trên sông Pô Kô”, “Cánh chim báo tin vui”… như một chuẩn mực. Khác với nhiều ca sĩ có danh, khi xử lý ca khúc, Rơ Chăm Phiang trung thành với sáng tạo của tác giả. “Tôi giữ nguyên từ những nét luyết nhỏ nhất”-chị nói.
Mấy năm trước, Rơ Chăm Phiang tự bỏ tiền túi đầu tư một album, tập hợp những bài hát tạo nên tên tuổi chị, kèm theo một số bài hát mới. Thời hoàng kim của sự nghiệp đã qua, chị làm album chủ yếu thỏa mãn nhu cầu của bản thân. “Không được hát trên sân khấu thì thu đĩa vậy, cho đã cơn khát”-Rơ Chăm Phiang chuyện trò.
Sinh ra ở Tây Nguyên nhưng mảnh đất chị gắn bó nhiều hơn lại là Hà Nội. Vậy nhưng giọng nói của Rơ Chăm Phiang vẫn mang màu xứ sở. Chị “khai”: “Năm 1975 tôi nói tiếng Kinh vẫn còn ngọng nghịu. Đến năm 1978, tiếp xúc nhiều hơn, tôi nói tiếng Kinh sõi hơn nhưng vẫn sai dấu lung tung”. Tính cách chị bao năm vẫn thế, thật thà, chân chất, bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng những ai thân thiết với chị đều biết sự ấm áp bên trong. Chị trải lòng: “Tôi không phải người xô bồ, phải hiểu tính cách mới nói chuyện được, tôi không mạnh dạn bắt chuyện với những người xa lạ”.
Nhiều năm qua, Đại tá, NSND Rơ Chăm Phiang dồn tâm sức để đào tạo lớp trẻ. Mơ ước của chị là thực hiện một liveshow Rơ Chăm Phiang và đồng nghiệp. “Đơn giản vậy thôi mà tới giờ vẫn chưa thực hiện được”-nữ NSND trải lòng.
 NÔNG HỒNG DIỆU

Có thể bạn quan tâm

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

(GLO)- Suốt 50 năm qua, bà Kpă H’Mi (SN 1961, buôn Chư Jú, xã Ia Rsai, huyện Krông Pa) vẫn luôn say mê những giai điệu dân ca Jrai. Bà là niềm tự hào của buôn làng khi không chỉ lưu giữ mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ thêm yêu và gắn bó với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.