Một cô gái Nam Bộ đặc sệt, ngôn ngữ văn chương của chị cũng đặc sệt Nam Bộ, nhưng chị đã biến cái Nam Bộ đặc sệt ấy thành đặc sản của riêng chị, để chị chu du không chỉ trong nước mà cả nước ngoài. Tôi vừa đi với chị sang Đài Loan dự mấy sự kiện văn học do bạn mời. Tới sân bay có người nhận ra chị đã đành, vào trường đại học quốc lập Thành Công ở Đài Nam cũng nhiều sinh viên vây lấy chị.
Ngạc nhiên là bởi, thơ chị cũng rất hay, chả thua gì văn xuôi, thậm chí nó còn khiến người đọc thăng hoa hơn, bởi thơ tưởng như bâng quơ và mảnh nhưng lại rất nặng suy ngẫm: “ta, kẻ khổ sai/cơn mưa tạnh từ ba năm trước/giờ vẫn ướt ngoi” hoặc như: “rồi thì tro nhận ra mình trắng đến ngần nào/trong lửa”. Cứ nhẹ tưng như thế, như chị đang không làm thơ, mà thủ thỉ với mình, có vẻ như bâng quơ mà bao nhân tình thế thái, bao chất chứa nhân sinh, cả những ắp đầy kinh nghiệm sống, những từng trải, những thăng trầm, những ký ức.
Đến với chị, người ta sẽ thấy không còn khoảng cách nhà văn tỉnh lẻ, bởi 48 năm qua, chị chỉ sống và viết ở Cà Mau, mảnh đất tận cùng của Tổ quốc, nơi chị đã xuất bản khoảng 25 tập sách. Chị cười khi tôi vặn “sao lại khoảng” rằng: “Không có thời gian để đếm”. Nhưng, khi tìm hiểu để giới thiệu chị, tôi nhẩm chị có hơn 30 tác phẩm đã xuất bản. Thì cũng phải, sách in tứ tung thế, chưa kể tái bản, nối bản.
Cũng như sách, không thể kể hết các giải thưởng, trong nước và quốc tế của chị. Năm 2019, chị có tên trong Top 50 người phụ nữ có ảnh hưởng nhất tại Việt Nam 2018 do Tạp chí Forbes bình chọn.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
ĐÊM QUA
bộ rễ đã chạm tới vùng nước lạ
ngân nga theo nhịp cánh chim ưng
mơ đêm qua không với tới
ngách hoa đơn độc mỗi hoa
Minh họa: Huyền Trang |
ở chỗ loài dơi không bay tới được
ở nơi bướm đen không bay tới được
diệp lục mình tha hồ xanh
hoa mình tha hồ trắng
ở nơi tầm gửi không chịu nổi gió
ở nơi cúi nhìn không sao thấy cỏ
nghĩ rễ đã đi xa hơn cả hình dung
sau róc rách mình thành kẻ lạ
kìa ngách hoa đơn độc mỗi hoa.
DẤU VẾT
điện thoại nhận ra mình
bằng hoa tay mòn cuốc cày tuổi dại.
con nhận ra mình
trong mùi khói bếp đắng mồ hôi.
anh nhận ra mình
một sợi tóc xước mê lòng gối.
mình nhận ra mình
bởi những cơn mơ không cách chi nhớ nổi.
mặt trời nhận ra mình
một mặt trời mát dịu trong sông.
rồi thì tro nhận ra mình trắng đến ngần nào
trong lửa.
SỚM NHẸ
có mơ chẳng nhớ mơ gì
hơi thở mùa thu mờ sau gáy
ý nghĩ tựa sao rơi.
Minh họa: H.T |
bên hiên chim sáo rỉa lông
rồi theo chiếc lồng bay mất
sớm nhẹ không xóa được dấu chim.
tình rón rén ra về
tóc mấy sợi gieo mình vào cỏ
cúc nhẹ ngực không sao cài kín gió.