Dưới núi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi gọi điện cho Phưk bảo rằng: Cô thèm được ngồi dưới chân núi quá! Cười vang trong điện thoại, em hồn nhiên đáp lại, nhớ là cô mới ghé hôm qua! Ừ nhỉ, mình vừa chỉ thấy hoa dong riềng bung búng nụ trước một màu xanh non tơ của lá. 
Ấy vậy mà hôm nay đã chơm chớm hoa đỏ níu lòng đến độ tưởng như hoa đang trườn qua mặt chảy xuống mát lịm bên tai, rồi miên man trôi trong từng phiến lá nhỏ. Tôi đứng ngợp trước ngàn xanh sắc của núi đồi, ươm ướp từ hương núi thơm tho thổi suốt dặm dài thương nhớ. Trên những vòm tàu lá thưa rẽ cùng chùm chùm tia nắng từ trên trời rớt xuống cứ thế tỏa sáng bừng sắc khắp ngọn Chư Đang Ya. Mùa này lên núi, cài những mát lành lên nắng thu.
Ngọn núi hiện ra phẳng lặng hiền hòa, ấm áp. Dưới núi, tôi chẳng biết mình nhớ điều gì nhất nhưng cứ như lát cắt nhỏ mọi ký ức mồn một hiện ra và lớn dần theo tháng năm. Dưới núi, tôi muốn được chạm lên cùng ngọn khói màu xanh đang lửng lơ bay trên gian bếp rồi bất chợt ùa về ngay hiên nhà cùng nong măng khô ai vừa đem ướp từng sợi nắng. Mùi măng thoang thoảng hăng hắc, ánh lên màu hổ phách cùng với trời đất khi mùa sang. Cái thứ nắng mới mẻ, tinh khôi ấy cứ chảy mãi, lan dài và mềm mại buông trải trên khắp các vạt đồi, nương rẫy ngay dưới chân núi. 
Lần nào tôi rủ rê Phưk ngồi thong thả giữa luống dong riềng mà hít hà mùi đất ẩm, chạm vào bông hoa khe khẽ sương rơi, nằm dưới bóng mát tàu lá mươn mướt, nhắm mắt mà nghe vọng lại trong hương gió đất trời. Ngồi dưới hoa, tôi tưởng như ngày ngắn đi cùng mênh mang bất tận, hạnh phúc như dài ra, chở che vỗ về tôi trước những vết thương lòng còn chưa cắt chỉ. Mới thấy, dẫu người có khổ đau, có tất bật trong cuộc mưu sinh, trong khó khăn đau khổ thì cái gì thật sự còn lại của cuộc đời hôm nay. Mới hay, xung quanh mình những điều giản dị, những thứ giản đơn luôn là những bình yên, thiết tha, ấm áp.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Lần nào rảo bước dưới núi, tôi cũng lẫn trong hanh hao lóng lánh màu vàng rực của những bông hoa cánh bướm khoe sắc bên đường. Những cánh hoa nhuộm vàng sưởi ấm không gian bên các triền đồi, dưới chân núi và dọc đường đi. Sắc màu của loài hoa ấy cốt yếu để người làng nhận ra nhau, như xua tan những màn sương mù giăng sớm và là tín hiệu trỏ lối gọi ánh bình minh lên cao để đón chim về véo von, rộn rã trên khắp nẻo núi đồi.   
Từ trên cao, đưa mắt xuống nơi đây thật đẹp và xinh xắn, thơ mộng như tên của làng Ia Gri. Những khung cửa sổ ngôi nhà sàn, vì đón nắng thu nên chẳng bao giờ khép, luôn mở cửa chào đón, cởi mở cũng như chính tâm hồn của người bản địa nơi đây.
Đã heo may, cái lạnh từ thung lũng tỏa ra trong lãng đãng sương mờ sớm mai. Tôi dạo bộ quanh những ngôi nhà gỗ nhỏ bạc phếch màu thời gian, thấp thoáng, lúp xúp quanh vạt mì xanh lá. Nhà bám vào núi, quay mặt vào núi, nương theo chân núi, tựa vào mây trời. Mỗi ngôi nhà mang một hồn nét riêng, tiếng nói riêng, sắc thanh cũng riêng, sắc điệu cũng riêng, tất cả hòa vào thanh âm của núi, ngấm vào từng phận người đang cuồn cuộn chảy trong huyết quản, ẩn sâu dưới mạch nước ngọt mấy ngàn năm dưới núi. Những phận người quanh tụ dưới núi từng ấy thời gian là từng ấy nỗi niềm, bời bời nhớ thương.
Chiều mùa thu núi rừng Chư Đang Ya với hoàng hôn cực ngọt, những ánh nắng vỡ ra sau rặng đồi nằm rải rác xuống ngôi làng phía dưới, không gay gắt mà lại rất dịu dàng. Phưk dẫn tôi lên rẫy. Khuôn mặt em rạng ngời nói cười trong cái màu nắng non: “Có lẽ mai này vạt đồi nhà em sẽ ngập tràn hoa sim tím. Cái đất đỏ này rất hợp với cây sim”. Những người sống trọn với núi đồi, quý từng chiếc lá, yêu từng nụ hoa mới có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc lớn lao của người trồng cây như Phưk. Tôi vui khi nghĩ đến những nụ mầm mới sẽ đâm chồi dưới chân núi và lưng đồi tím ngát cánh hoa sim. Tôi có thể quên bốn mùa tuần hoàn nối qua nhau của trời đất nhưng những mùa hoa luôn ở lại bên tôi, cùng những nụ mầm mới đã châm chồi của Phưk ngay dưới chân núi này.
Tôi đã bỏ mặc lời khuyên của Phưk, cố tình đi bộ men theo con đường vòng dưới chân núi để lên ngôi nhà thờ cổ H’Bâu nay chỉ còn lại tàn tích tháp chuông rêu phong giữa màu xanh cây lá. Tôi thực lòng muốn được ở lại đây lâu hơn. Như trót nhớ, lại mơ được như cánh chim sải cánh dài rộng, tự do bay liệng, chao nghiêng, vập vờn qua núi, rồi cứ thế đáp đậu trên ngọn cây cao hay ở lại mãi cùng những ngọt ngào mến thương âu yếm.
NGUYỄN THỊ DIỄM

Có thể bạn quan tâm

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

(GLO)- Bài thơ “Đừng buồn nhé, em!” của Nguyễn Đức Nam phản ánh một thông điệp sâu sắc về thời gian, sự thay đổi và sự chấp nhận trong cuộc sống. Tác giả dùng hình ảnh dòng sông để minh họa cho những chu kỳ trong đời người và những thăng trầm mà mỗi người phải trải qua.

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

(GLO)- Mùa xuân không chỉ đơn thuần là thời gian mà còn là biểu tượng của sự tái sinh, của tình yêu thương, sự đoàn tụ và những ước nguyện hạnh phúc. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Lê Vi Thủy gửi gắm đầy nhẹ nhàng, tinh tế trong bài thơ "Mùa em". Mời các bạn cùng đọc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

(GLO)- Mùa xuân vừa đến, cho ta cái cớ để nhìn lại chặng đường dài mình đã đi qua. Thêm một tuổi là thêm nhiều những hạnh ngộ và chia ly, nguyện ước và mong chờ. Nhưng chừng nào còn tha thiết với đời là ta còn “tuổi ngọc”. Bài thơ của tác giả Lữ Hồng dưới đây như thay lời muốn nói...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

(GLO)- Bài thơ "Quê ngoại" của Nguyễn Ngọc Hạnh không chỉ là lời tỏ bày tình cảm quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó với cội nguồn. Quê hương dù có xa hay gần, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, là điểm tựa để chúng ta tìm về trong những lúc lạc lõng nhất.

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

(GLO)- "Hoa vô thường" của Lê Từ Hiển mang đậm dấu ấn của sự chiêm nghiệm về cuộc đời, sự vô thường của thời gian qua những biến chuyển của thiên nhiên. Mỗi câu thơ như một khoảnh khắc dịu dàng, mà ở đó, tác giả lặng lẽ nhìn nhận và đón nhận mọi biến động của đời sống...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

(GLO)- Với "Giếng xưa", tác giả Nguyễn Ngọc Hạnh đã khắc họa bức tranh đầy khắc khoải, suy tư về cuộc đời. Khi thời gian lặng lẽ trôi qua, mỗi hình ảnh đều như một lời tâm sự rất riêng tư nhưng cũng thật gần gũi và đầy cảm xúc.

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

(GLO)- Nhằm tiếp tục phát huy hiệu quả công tác tuyên truyền, quảng bá hình ảnh, con người phố núi Pleiku, UBND thành phố phối hợp với Báo Gia Lai tổ chức Cuộc thi viết về chủ đề “Pleiku-Khát vọng vươn lên” năm 2025 trên các ấn phẩm của Báo Gia Lai. Ban tổ chức bắt đầu nhận bài từ ngày 20-1.