Pleiku, miền nhớ...

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Nếu tính từ dấu mốc ký Nghị định Toàn quyền Đông Dương thành lập đại lý hành chính Pleiku thuộc tỉnh Kon Tum ngày 24-5-1925, Pleiku với ý nghĩa một địa danh cả về cách đọc và cách viết đã ra đời và tồn tại đến ngày nay đã được 100 năm.

100 năm ấy, bao thế hệ người Pleiku gắn bó, học tập và trưởng thành. Và hẳn nhiên, trong lòng mỗi người đều chứa đựng những tình cảm sâu nặng với mảnh đất nhỏ bé mà an hòa, lành ấm này.

Trong nhiều câu chuyện, như những mảnh ghép thời gian được chắp nối thành một xâu chuỗi nhất quán về Pleiku, miền đất này đã để lại dấu ấn tình cảm sâu đậm với không ít người từ phương xa đến. Có người trở lại Pleiku nhiều lần, như một cách để được sống lại với tuổi trẻ, trong những tháng ngày gian khổ, ác liệt mà rất đáng nhớ và đáng sống.

Tôi đã chứng kiến những người bạn ngồi hàng giờ chỉ để kể lại tháng ngày đó. Khi cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc ở vào giai đoạn ác liệt nhất, tại Pleiku, sân bay quân sự, đồn bốt, doanh trại… rầm rập dưới những gót giày hành quân. Nhưng rồi quyện vào đó là bụi đỏ, là thông xanh, là những con dốc mềm như dải khăn choàng vào bảng lảng sương mù. Chẳng thế mà nhà thơ Vũ Hữu Định, sau khi đến thăm người bạn gái vào năm 1970 đã viết “Còn một chút gì để nhớ” về Pleiku khi ấy.

048d928ecb0d7c53251c.jpg
Đường Hoàng Hoa Thám (TP. Pleiku). Ảnh: Nguyên Võ

Cũng có người quay lại Pleiku để mở rộng hơn không gian về quá khứ. Họ mượn xe máy và đi xuống làng, để tìm một Tây Nguyên nguyên sơ và bình lặng đã từng khiến họ đắm đuối. Pleiku vừa có núi đồi, vừa có đồng ruộng, có phố thị và những ngôi làng của người Jrai.

Trong nỗ lực gìn giữ giá trị văn hóa truyền thống của người Pleiku, không khó để có thể tìm lại những không gian mang đậm dấu ấn văn hóa đặc trưng của cư dân bản địa, đầy mê hoặc. Những sớm mai Pleiku, có thể ngồi thư thái cùng ly cà phê dưới tàng thông reo ngay giữa lòng phố, trong khí trời se lạnh, đã là một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.

Còn với người sinh ra, lớn lên, gắn bó với Pleiku thì thật khó diễn tả hết tình yêu mà họ dành cho miền đất cao nguyên này. Tôi có những người bạn vong niên, thuộc lớp trí thức đầu tiên ở Pleiku, đã từng có biết bao năm tháng đầy nhiệt thành cống hiến tuổi trẻ và trí tuệ ở đây. Họ thuộc từng góc phố, từng con hẻm, từng quán hàng… Mỗi một sự kiện đã từng diễn ra, họ đều nằm lòng.

Thỉnh thoảng, có thời gian, tôi rất thích được ngồi nghe họ nhắc lại chuyện xưa giữa đất trời Pleiku quanh năm lặng lẽ lẩn khuất giữa sương mây. Tôi đã từng xúc động lặng người khi một cô bạn nhắn hỏi xin mấy tấm ảnh tôi chụp những khoảnh khắc Pleiku chìm trong sương mù, để minh họa cho bài đăng trên mạng xã hội. Bởi tôi hiểu, chỉ có tình yêu sâu nặng lắm, người ta mới viết những lời gan ruột và nhớ từng khoảnh khắc về Pleiku như vậy.

Và ngay cả tôi. Đã từng có những cơ hội để có thể chọn lựa sống ở một nơi khác, nhưng Pleiku luôn là một lựa chọn ưu tiên, thậm chí, tôi luôn nghĩ rằng, mình sinh ra là để gắn với đất này, không phải bất cứ nơi nào khác.

Tôi như một gạch nối giữa Pleiku của những năm tháng cũ và một Pleiku hiện đại. Tôi đi về giữa hai miền xưa-nay bằng những câu chuyện của bạn bè. Người ở xa đến, người ở giữa lòng Pleiku, gặp nhau ở một điểm đồng nhất, đó là tình cảm dành cho phố nhỏ Pleiku với tất cả niềm yêu mến thiết tha.

Và trăm năm sau nữa, có lẽ người ta sẽ chỉ còn hình dung có một Pleiku đã từng như thế nào trong quá khứ thông qua hình ảnh, sách vở. Nhưng tôi tin rằng, miền đất này sẽ mãi đem lại cho con người cảm giác bằng lặng, an yên.

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ Đào Đức Tuấn (thứ 2 từ phải sang) khẳng định người nghệ sĩ cần hun đúc tinh thần lao động sáng tạo phù hợp với thời kỳ mới. Ảnh: Lam Nguyên

“Trái ngọt” từ một trại sáng tác

(GLO)- Sau 1 tuần tổ chức đi thực tế và dành thời gian cho trại viên tự do sáng tạo, Trại sáng tác Văn học nghệ thuật (VHNT) năm 2025 tại cao nguyên Gia Lai bế mạc ngày 3-11. Từ đây, nhiều cảm xúc đẹp đẽ được chắt lọc và gửi trao qua từng tác phẩm.

Âm thanh đàn T’rưng gắn bó với tuổi thơ của em H’Thương. Ảnh: Ngọc Duy

Khi tiếng đàn nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ

(GLO)- Hiện có một số nơi tại phố núi Gia Lai dạy đàn tranh, đàn t’rưng, piano, guitar… thu hút nhiều học sinh các cấp. Mỗi buổi học không chỉ giúp các em rèn luyện tính kiên trì, khơi dậy năng khiếu, mà còn vun đắp tình yêu âm nhạc, sự trong trẻo của tâm hồn.

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

(GLO)- Giữa nhịp sống hiện đại, khi những sản phẩm công nghiệp ngày càng phổ biến, ở các xã vùng cao trong tỉnh vẫn có những nghệ nhân miệt mài gìn giữ nghề thủ công truyền thống của dân tộc mình. Họ không chỉ làm ra sản phẩm để mưu sinh, mà còn giữ lửa cho những giá trị văn hóa truyền đời.

Tác phẩm Đại hội quân nhân Sư đoàn 5 của họa sĩ Huỳnh Phương Đông sáng tác năm 1965.

Văn học và số phận con người

(GLO)- Kỷ nguyên mới mà Ðảng ta đang dồn sức dẫn dắt toàn dân tộc vươn tới, hiểu một cách nôm na là kỷ nguyên mà toàn dân tộc ai cũng hạnh phúc. Hay như lời Bác Hồ giản dị-“…dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. 

Niềm vui của nghệ nhân Thui và cô gái trẻ Hyăo khi được tham gia biểu diễn ở thủ đô, đồng thời giao lưu với các dân tộc anh em. Ảnh: Lam Nguyên

“Hoa của núi” tỏa sắc tại Hà Nội

(GLO)- Như những bông hoa rừng mộc mạc mà đậm hương sắc, 25 nghệ nhân Bahnar làng Kon Măh (xã Ia Khươl, tỉnh Gia Lai) góp mặt tại chuỗi hoạt động tháng 10 với chủ đề “Em là hoa của núi” diễn ra tại Làng Văn hóa-Du lịch các dân tộc Việt Nam, nơi hội tụ vẻ đẹp và tình đoàn kết các dân tộc anh em.

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

(GLO)- Chào mừng thành công của Đại hội đại biểu Đảng bộ tỉnh lần thứ I, nhiệm kỳ 2025-2030, tối ngày 4-10, tỉnh Gia Lai tổ chức chương trình nghệ thuật đặc biệt với chủ đề “Sắt son niềm tin theo Đảng” tại Quảng trường Nguyễn Tất Thành (phường Quy Nhơn).

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

(GLO)- Tôi mượn câu thơ “Ung dung thanh thản giữa mây trời” trong bài mở đầu tập “Vân không” để giới thiệu tập thơ mới của Ngô Thanh Vân. “Vân không” ghi dấu sự trở lại của nữ thi sĩ sau 8 năm chị không xuất bản cuốn sách nào về thơ.

null