Dốc xưa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ngày trước, ở vùng núi quê tôi, đường thường không có tên, nhà cũng không có số, vậy mà ai cần cũng tìm được bởi chỉ có một mái nhà nằm lẻ loi ở bên kia sườn dốc. Người từ rừng ra thấy nhà tôi là có thể vào xin nước uống, sưởi ấm hoặc bắt chuyện.

Những năm ấy ở đây còn rất ít phương tiện đi lại, đường mòn nhẵn dấu chân, rừng rậm rạp. Còn nhớ, năm tôi vào lớp 1, ngày đầu tiên đi học, mẹ dặn dò đủ chuyện rồi nhẹ nhàng bảo: “Từ nay, con đường sẽ rất xa, phải thật sự vững lòng mới có thể theo được bước chân bè bạn”.

doc-xua-bb.jpg
Ảnh minh họa: MINH HUỆ

Kể từ đó, mỗi ngày, tôi có một thử thách với 2 cảm xúc đối nghịch: từ nhà vượt dốc đến trường, đón nhận những tia nắng ấm áp từ thung lũng, hòa vào tiếng cười của bạn bè, được đi đôi dép nhựa trên con đường phẳng phiu của thị trấn. Tan học, một mình lại kiên trì leo dốc về nhà. Đường về bao giờ cũng là đói, mệt và đá sỏi gập ghềnh. Cũng may còn có tiếng chim hót trong bụi cây, trời xanh và mây trắng.

Cứ sang bên này dốc, tôi lại thấy vẳng bên tai mình tiếng còi xe máy, tiếng chuông xe đạp, tiếng nói cười của người qua phố… Trong sự tĩnh lặng của rừng, mơ hồ dâng lên một mong muốn được vùng chạy sang sườn dốc bên kia để nhìn thấy thị trấn với những điều mới mẻ. Tôi lớn dần, những cảm xúc cũng sâu sắc hơn, ấn tượng về con đường đi học càng rõ nét.

Một hôm, cha tôi từ thị xã trở về, đặt trước mặt tôi bộ sách ôn thi. Tôi nhận ra trong mùi giấy mới thơm phức là những bài toán vô cùng hóc búa. Cha tôi bảo: “Bao năm qua, con vượt dốc đến trường. Nhưng đây là một con dốc vô hình nhưng cao lắm, con phải bền gan mới vượt được”. Câu nói đó khiến tôi thấm thía. Những đêm đông tung chăn bật dậy học bài, những ngày hè xoay trần trên tấm phản làm toán chính là câu trả lời của tôi.

Rồi tôi bắt đầu phải trọ học xa nhà. Từ trường phổ thông đến trường đại học, phố xá đông vui, áp lực và những niềm vui tạo nên sức hút khiến tôi cứ xa dần con dốc ấy. Ngay cả trong giấc mơ cũng vắng dần hình ảnh núi đồi, cây cỏ, sỏi đá. Ánh đèn thành phố, tiếng xe cộ, những ly cà phê, những hẹn hò tuổi trẻ… đã làm tâm hồn tôi thay đổi quá nhiều.

Những lá thư của cha vẫn được gửi đến tay tôi đều đều, dẫu lúc đó người người đều có điện thoại di động, nhiều bạn trẻ năng động đã lập blog và sau này là tài khoản mạng xã hội. Tôi biết ông thích những giá trị cũ, từ chiếc xe đạp, cái quạt đến ti vi… Loáng thoáng trong những dòng chữ cha tôi viết có nhắc đến dự án mở đường vào khu vực nhà tôi. Hai chữ “mở đường” khiến tôi nghĩ ngay đến san ủi, đào, lấp… với bụi bặm, từ mùa khô sang mùa mưa.

Bẵng đi một thời gian, tôi trở về và ngỡ ngàng: Con dốc xưa đã biến mất, cả những bụi cây dại với gai góc bám đầy gấu quần và những tiếng chim cũng không còn. Một nỗi buồn cùng tiếc nuối chợt dâng lên, dù tôi vẫn biết, cuộc sống vận động và con người luôn phải thích nghi.

Tôi đã vượt qua bao con dốc của thử thách và chiến thắng trong nhiều cuộc thi nhưng trong lòng vẫn mơ hồ: Ước gì mình được trở về con dốc ngày xưa, ước gì còn những trưa tan học, bụng đói, chân mỏi nhưng tâm hồn rộng mở đón tiếng chim hót, tiếng lá reo trong gió và sự hồn nhiên của xứ sở này.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít trầu cau

(GLO)- Mỗi dịp trong nhà có việc trọng, soạn mâm cỗ cúng, bao giờ cha cũng nhắc chị em chúng tôi chuẩn bị một lễ trầu cau. Nhà tôi ở phố, dù đất đai không rộng nhưng luôn trồng một cây cau và thả mấy dây trầu dưới gốc cho chúng vấn vít leo lên thân cau.

Mùi bếp, mùi tết

Mùi bếp, mùi tết

Cuối năm, gió đã chuyển mùa. Cái lành lạnh len lỏi trong từng nhành cây, ngọn cỏ và luồn qua từng kẽ hở bên khe cửa tràn cả vào ngóc ngách từng gian nhà. Trong không gian êm đềm, tôi cảm nhận rõ mùi bếp, mùi Tết đang về trên từng căn bếp nhỏ.

Thẳm sâu miền Tết

Thẳm sâu miền Tết

(GLO)- Ngay lối về nhà tôi, xuyến chi đã bung sắc hai bên đường. Mùi hương trầm loang trong gió xa. Thoảng trong gió, vị mứt gừng cay nồng lên những ngày cuối năm.

Thơ Ngô Thanh Vân: Xuân về trên bazan

Thơ Ngô Thanh Vân: Xuân về trên bazan

(GLO)- "Xuân về trên bazan" của tác giả Ngô Thanh Vân tái hiện vẻ đẹp của mùa xuân, của sự đổi mới và hy vọng. Những hình ảnh "mầm non ngậm giọt sương mai", "lá hát điều gì mê say trong gió"... mang đến cảm giác thanh thoát, nhẹ nhàng, như làn sóng dịu êm của thiên nhiên đón chào một mùa xuân mới.

Cõi hoa vàng

Cõi hoa vàng

(GLO)- Không biết đã bao lần tôi thả bước giữa những đồi chè Biển Hồ xanh ngát. Nơi ấy có những cây muồng già sum suê tỏa bóng, đan xen trong vườn chè. Mùa hoa muồng nở rộ, những chùm hoa vàng dắt díu, đung đưa, ánh lên trong nắng sớm. 

Về nhà

Về nhà

Mấy cơn gió rượt đuổi nhau làm trời đêm mát rượi. Tân ngủ mê trên ghế bố kê cạnh chiếc xe khách mặc kệ cho phía bên kia đường mấy bài hát xuân vẫn ra rả vọng ra từ chiếc loa kẹo kéo.

Thời khắc thiêng liêng

Thời khắc thiêng liêng

(GLO)- Khi mâm cúng tất niên được bày biện tươm tất hay lễ cúng trừ tịch (cúng Giao thừa) hiện diện trong mỗi nếp nhà, có lẽ đó là những thời khắc thiêng liêng với mỗi gia đình.

Nhớ quê

Nhớ quê

(GLO)- Ai cũng có một tuổi thơ gắn liền với miền quê thân thương. Nơi đó có ba mẹ, anh chị em sum vầy, ríu rít tiếng cười, đầy ắp niềm vui. Đi qua những ngày cuối năm, một người con xa xứ như tôi lại bồi hồi tìm về ký ức xưa.

Minh họa: Huyền Trang

Gió qua sông…

(GLO)- Tôi ngồi trên một cù lao giữa thênh thênh sông nước miền Tây. Bốn bề ngăn ngắt màu xanh cây trái phủ sẫm cả một vùng. Con sông rộng mênh mông, phải nheo mắt mới nhìn thấy dáng phố xa xa khuất lấp sau những miệt vườn. Gió chênh chao lướt qua mặt sông.

Lên núi trồng cây

Lên núi trồng cây

(GLO)- Tây Nguyên bước vào mùa khô với bầu trời trong vắt, gió lùa qua thảo nguyên và từng đám mây nhẹ trôi. Trên những đỉnh núi của cao nguyên bạt ngàn nắng gió, mùa xuân sắp chạm ngõ với tấm áo mới rạng ngời.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Những ngày cuối năm

(GLO)- Vậy là đoàn tàu thời gian đã đến ga “tháng Chạp”. Có lẽ vì là ga cuối nên cuộc hành trình dường như chậm lại trong biết bao nỗi niềm bâng khuâng của lữ khách.

Thắng cảnh Biển Hồ. Ảnh: Phạm Quý

Phố núi tình thân

(GLO)- Pleiku đang trở thành điểm đến yêu thích của nhiều du khách. Vẻ đẹp hoang sơ và tình cảm của con người nơi đây khiến không ít người tìm đến Pleiku như là một điểm dừng chân thú vị.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Hoài niệm Tết

(GLO)-Tết vừa gợi nên biết bao yêu thương nhưng cũng là nỗi lo của người lớn. Nhưng Tết hiện diện trong suy nghĩ của trẻ con thì khác, nó háo hức, chộn rộn trong tiếng cười, trong tiếng vỗ tay reo vui khi thấy mẹ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và mua bánh kẹo. Và, Tết luôn đầy màu sắc, đầy tiếng cười vui.

Xuân về khoe áo mới

Xuân về khoe áo mới

Tết đến, Xuân về ai cũng muốn mọi điều đều mới mẻ, tốt đẹp. Nên cùng với việc dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa thì việc được quan tâm nhiều, háo hức nhiều là sắm sửa quần áo mới.

Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- Mùa này, trên khắp nẻo núi đồi, thung xa hay trong mỗi vườn nhà, những chồi non lộc biếc bắt đầu mởn xanh trong gió, rực rỡ đón chào năm mới.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Thơ Bùi Việt Phương: Dốc mùa xuân

Thơ Bùi Việt Phương: Dốc mùa xuân

(GLO)- "Dốc mùa xuân" là một bài thơ đượm sắc xuân và tình quê của Bùi Việt Phương. Ở đó, xen lẫn giữa kỷ niệm là những xúc cảm hoài niệm của một người con xa xứ về không khí Tết đầm ấm, yên vui ở quê nhà.