Còn thương ngày mưa tháng nắng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Mấy ngày vừa qua, trời nặng vòm mây xám. Mùa mưa đã điểm những cơn đầu tiên lên triền đất đỏ. Hơi gió lạnh bắt đầu lọt qua khe hở của căn nhà để ướm hỏi áo khăn.

Tây Nguyên nhờ vậy hẳn sẽ có một mùa hè “se lòng như chớm đông”. Thế mà chỉ vài hôm trước, nắng đỏ và bụi đường còn sủi lên từng dải trắng.

Vừa rồi, tôi có đến đập nước Tân Sơn. Dự là loanh quanh với hàng thông bên mép nước. Dự là đẫm mình trong cái im lắng triền miên của gió núi và sự vẹn nguyên của đại ngàn. Nhưng rồi tất cả niềm mong đợi ấy không hiểu vì sao lại tan ra, tan nhanh đến mức làm tôi bối rối. Không phải vì tôi quên rằng thời điểm ấy đang ở cuối mùa khô, mà bởi không ngờ nơi đây lại “hạn” nhiều đến thế. Hệt như khách lữ hành vừa đặt chân tới một khung trời xa lạ. Mọi vật xung quanh đều không giống như lần đầu tôi đến.

Đứng từ bờ trông ra mới thấy nước hồ đã lùi về phía xa, cảm như chỉ còn lại một khoảnh, vừa đủ cho chiếc xuồng máy loay hoay. Mặt hồ vắng đi những gợn óng khi nắng chiều rơi. Tôi lắng tai tìm tiếng chim rừng lơ đãng. Nếu có nhiều người đi lại nói cười quanh đây thì chắc sẽ lấp bớt vài hụt hẫng vô cớ không gì an ủi được.

Tôi tựa vào thân cây khô ở mép hồ, như đang tựa vào chiếc cọc thời gian mà người ta đã đóng xuống để gìn giữ một điều thiêng liêng nào đó. Đất xám trắng. Đá khô từng tảng không còn thấy rêu pha. Trống trải quá! Qua báo đài, tôi biết trái đất nóng lên mỗi ngày, hình như những nỗ lực của chúng ta vẫn đang chậm chân… Nhưng thôi, biến đổi của vạn vật là chuyện dài và khó nói.

Ảnh minh họa: MINH CHÂU

Ảnh minh họa: MINH CHÂU

Lại nghĩ, con người mình có khác gì sông suối, cỏ cây, bỗng chốc một ngày kia nhận ra mình không còn vốn liếng. Năng lượng cho công việc cũng không mà cảm xúc để bay bổng với đời cũng không. Đó là những ngày mình chán ngán tất cả, nhạt nhẽo với tất cả. Nhịp sống cứ trôi, chỉ là ta như thể bị rút mòn sinh lực, không gắng gượng được nữa. Không một cuốn sách, một lời khuyên nào hữu ích ngay lúc đó. Tôi tạm gọi là “cuộc khủng hoảng về tâm trí”. Có người thì chuyện ấy chỉ diễn ra đôi ngày, có người thì vài tháng nhưng nhiều người phải chịu đựng rất rất lâu. Chỉ là, nó sẽ kết thúc bằng một cách nào đó, vào một ngày nào đó mà ta không hề đoán được.

Tây Nguyên hai mùa, chớp mắt mà tháng nắng đã hóa ngày mưa. Rồi đây, khi về lại đập Tân Sơn, chắc tôi không còn phải thèm nhớ cái ngân ngấn hơi nước trên mặt hồ hay mơ ước đặt chân đến xứ sở đậm đầy một dải trời xanh ngắt. Hàng thông sẽ sáng lên cái tươi mát của những tầng lá phủ dày hương vị. Tiếng chim bay vào lồng ngực để hương sắc trong trái tim con người được bừng lên. Chúng ta rồi sẽ qua hết những đứt gãy trong tâm trí, sức lực. Sự hồi sinh có lẽ là một điều kỳ diệu của cuộc sống này. Tôi tin mọi thứ sẽ trở lại bình thường một cách tự nhiên nhất.

Có lẽ thiên nhiên cao quý vì biết dạy cho ta những chân lý cuộc đời. Mưa cũng hay mà nắng cũng hay. Sớm muộn sẽ đến lúc, con người nhận ra cái vui buồn là tự thân nó vậy chứ không hẳn vì mưa nắng. Ngày mưa, hồ trên núi thênh thang như biển. Tháng nắng, chỉ còn là vũng nước nhỏ bên đồi.

Tôi chợt nhớ một nhà thơ từng viết: “Vũng nước nhỏ đọng hương biển lớn/Sa mạc gió về trong viên đá con con”. Thế nên, cái cằn cỗi, hạn khô của tạo vật là một lời thầm thĩ. Rằng, con người được phép mỏi mệt, như dòng nước trôi mãi cũng chấp nhận mình cũ kỹ, cạn mòn. Tôi đi đi lại lại mãi trên bờ đập trong cả một buổi chiều vầng dương âm ỉ. Ngỡ mình là bóng cây bên kia đồi, ghi ghi chép chép điều gì xa xăm mà ngắn ngủi.

Tây Nguyên, quê hương của tôi luôn có một chân trời nào đó để trao gửi tâm hồn. Phố xá với núi đồi nối liền vào nhau nên một tiếng gió thầm cũng đủ vang xa. Trước kia, tôi hay sửng sốt với những đổi dời nhưng bây giờ bình tâm lại, thấy trong đổi dời cũng có cái đẹp riêng nếu mình biết nhìn nhận. Tôi mong đôi mắt mình đừng khô đi, để còn được nhìn thấy cuộc đời trong cái sống động muôn màu mà chuyện nắng mưa, vui buồn âu là vốn dĩ.

Có thể bạn quan tâm

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.