Chuyện của phong lan

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Nhà thơ Xuân Diệu từng viết “Hoa lan vương giả vẫn thầm hương”. Có lẽ là bởi trong thế giới của hoa, người ta vẫn phần nào ưu ái hoa phong lan, với nhiều cách ví von như “hoa trung quân tử” (bậc quân tử trong loài hoa), “thiên hạ đệ nhất hương” (hương thơm nhất thiên hạ), “không tục giai nhân” (người đẹp trong chốn thiền môn lẫn trong cõi tục).

Gọi là phong lan vì rễ phát triển trong không khí để nuôi cây mà sống. Một thời, phong lan là hiện sinh của rừng. Và trong thế giới hoa, phong lan có thể được xếp vào loài chịu đựng gian khổ, tự hưởng khí trời, tự hấp thụ hơi nước trong không khí, tự lấy chất dinh dưỡng trên lớp vỏ cây hay lớp mùn thực vật để sống. Rồi đến mùa đến tháng, chúng bung hoa, bung biêng bừng sắc, trong ngào ngạt hoa thơm. Chỉ trừ những loài có giả hành như lan vũ nữ hoặc có thân lớn như hoàng thảo đòi hỏi phải có nước dự trữ chất dinh dưỡng để nuôi cây, còn lại nhiều loài khác vẫn mặc nắng mưa cứ thế mà sinh trưởng.

Sau này, khi được thuần dưỡng và nhân giống thành công, phong lan dần thoát khỏi môi trường sinh sống tự nhiên, gần hơn với đời sống con người. Bằng phương pháp lai ghép hoặc nuôi cấy mô tế bào, người ta có thể cho ra đời hàng ngàn, hàng vạn loài hoa lan. Nhưng với tôi, không có loài lan nhân tạo nào có thể thay thế được nhành phong lan tự nhiên được chăm chút bởi bàn tay yêu thiên nhiên của con người.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Ngược dòng thời gian, cách đây khoảng chừng 700-800 năm, trong vườn của các vua đời nhà Trần đã quy tụ nhiều giống phong lan quý. Thời ấy, với quan niệm hoa lan là loài hoa đẹp bậc nhất, hương thơm vương giả nhất, nhưng rất khó trồng, nên chỉ có vua mới được chơi phong lan mà thôi. Bởi thế mới có câu “vua chơi lan, quan chơi trà”. Nhưng bây giờ thì khác, chơi hoa phong lan đã mang tính đại trà. Chỉ cần chậu đất nung hay một đoạn gỗ và một khoảnh không gian nho nhỏ thì chuyện giò lan treo lúc lắc hiên nhà rất đỗi bình thường.

Chuyện thưởng hoa lan của người xưa cũng khá thú vị: “Nhân bất thiện tri hoa tri diện, nhân hữu thiện tri hoa tri mạo”. Đại ý rằng, người bình thường xem hoa chỉ thấy được vẻ đẹp thể hiện bên ngoài của hoa. Trái lại, người giỏi và sâu sắc khi thưởng hoa thấy cả được cái đẹp về nội dung ẩn chứa, từng lớp lang ẩn trong gốc rễ nội tâm mà hoa biểu thị.

Hay như câu truyền miệng của các cụ xưa “Chơi cá dưỡng tâm, chơi chim dưỡng chí, chơi cây dưỡng thần” nhắc nhở người chơi luôn để cái tâm, cái chí, cái thần của mình ổn định, tĩnh tại, có tinh thần vượt khó vượt khổ, để rèn cho mình một phong thái, cốt cách cao đẹp. Theo đó, cũng như chăm sóc một chậu phong lan thành công nghĩa là bản thân người chăm cũng đã rèn được trong tâm mình những gì tốt đẹp nhất về cuộc đời này. Vì một tâm hồn sẽ đẹp biết bao nếu chúng ta biết lắng nghe và thuần dưỡng nó.

Mới đây thôi, lòng tôi thật hân hoan khi chiêm ngắm giò lan thủy tiên sau bao ngày chăm sóc, ngóng trông đã bung nở. Trước đó, tôi đã nấp nom, phấp phỏng biết chừng nào. Sau khoảng mươi ngày, màu vàng dịu dàng gây thương nhớ đã đến trong sự đợi chờ, từ nụ đầu tiên mở mắt, nụ thứ hai chúm chím, đến nụ cuối cùng mãn khai. Giò lan này là kỷ niệm nhân chuyến về rừng Kbang năm ngoái, tôi đã được một người bạn ở đây gửi tặng. Cả thời gian dài chăm cây, chăm lá đến hôm nay thoang thoảng hương hoa. Thật đúng như câu cửa miệng dân chơi lan vẫn nói với nhau: “1 tháng chơi hoa, 11 tháng chơi lá”.

Ngày rong ruổi cùng tấp nập cộ xe, lâu lâu tôi lại bắt gặp hình ảnh những bà, những chị bày một đôi giò phong lan bên góc phố. Tôi vốn là người yêu hoa nên thi thoảng cũng dừng mua một đôi nhánh, đem về tập tành chăm dưỡng và ngóng chờ hoa của mùa sau.

Có thể bạn quan tâm

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Vũ khúc cao nguyên

Vũ khúc cao nguyên

(GLO)- Tháng 11, dã quỳ xúng xính váy hoa bung xòe nơi cao nguyên đất đỏ. Dã quỳ như cô gái nhỏ vẫn chung tình thao thiết với cái hẹn nắng lộng, trời xanh.

Dặm dài năm tháng

Dặm dài năm tháng

(GLO)- Tôi ngang qua trường cũ trong một ngày vòm trời xám đục trong bàng bạc hơi sương. Cảnh vật đã không còn như xưa nữa. Chỉ có cây bàng nơi góc sân trường run run giơ những chiếc lá ối đỏ phơ phất vẫy trong gió lạnh.

Ký ức của ba

Ký ức của ba

Bảng khám bệnh điện tử hiển thị con số 106, tôi ngó quanh quất tìm ba tôi. Ông già lại đi lung tung đâu đó. Tôi hớt hải chạy quanh sảnh bệnh viện: “Kia rồi”, chiếc áo kaki màu xanh bộ đội.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.