Tìm mình trên phố cũ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi sống cách thành phố không xa, chỉ non một giờ xe chạy, thế mà chẳng mấy khi được chạy xe về thành phố. Một giờ ấy đã dành cho đủ thứ việc từ đi lấy tin, viết bài, đưa đón con đi học, thậm chí chỉ ngồi cà phê tán gẫu với bạn bè. Ai cũng sẽ keo kiệt với bản thân như thế chăng? Có lẽ là chỉ đúng với những người chưa tìm thấy chính con người mình.

Gia đình tôi đã chuyển ra ở phố mới, một khu đất được mở ra từ việc san lấp đất trũng và bạt đồi. Những ngôi nhà mới mọc lên với màu sơn tươi sáng, đường kẻ thẳng tắp, cột đèn tỏa chiếu ánh vàng trong đêm phủ sương của phố núi. Từ sớm thức dậy cho đến đêm muộn đều một nhịp bình lặng, mới mẻ, ngăn nắp nhưng buồn tẻ như thế. Đôi khi, tôi cũng mơ hồ, chẳng biết có phải vì phố chưa đủ thời gian để tạo ra sự ấm áp hay không.

Trong bữa cơm, bỗng mẹ tôi bảo: “Lâu rồi, không biết phố cũ giờ thế nào nhỉ?”. Tôi trả lời vu vơ cho qua bữa bởi cũng đã lâu lắm rồi tôi không ghé qua. Khu phố vừa ngoằn ngoèo, vừa gập ghềnh những ổ gà bởi con đường cũ đã đứt gãy sau bao tháng năm ròng rã “gánh” trên lưng những chuyến xe chở gỗ, chở vật liệu xây dựng. Thi thoảng, tôi vẫn nhận ra vài người trên phố ấy bởi bụi bặm bám trên áo, bùn đất bắn trên quần và giày dép của họ. Nếu phải nghe họ kể thì đến nẫu ruột bởi những chuyện đã cũ mèm theo thời gian… Tôi còn trẻ, tôi sợ phải đối diện với đơn sơ, thiếu thốn một thời, sợ đi về qua phố cũ tưởng như sợ bị giam cầm vào quá khứ nghèo khó.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Dường như ai cũng từng xa lánh một con đường như thế. Cho đến một ngày, con đường mới bị sạt lở sau trận lũ, người ta buộc phải đi lại con đường nhỏ, vòng vèo xưa kia. Lúc này, tôi mới biết nó đã được trải nhựa phẳng phiu, không còn những bụi bặm, gồ ghề, những chiếc xe chở đất đỏ. Sự trở lại này khiến tôi ngỡ ngàng. Vẫn còn đó cái khung cửa sổ màu xanh dương đầu phố, nơi một thời tôi đã từng ngước lên mỗi khi đi qua bởi hình bóng cô gái với đôi bím tóc. Một ngôi nhà ốp đá làm theo kiến trúc xưa gợi sự ấm áp, bền vững. Một quán tạp hóa nhỏ, người bán hàng thường bán những cuốn sách cũ, những tờ báo cũ nhưng có những bài rất đặc sắc. Trước khi bán, bà giáo già thường giảng giải về bài học của tư duy, của tuổi trẻ như lịch sử vùng đất này, dòng họ này, trong chiến tranh như thế nào…

Phố xưa có một cây cầu nhỏ, dòng suối lúc nào cũng trong mát, tôi từng thả những chiếc thuyền giấy xuống đó vào mỗi buổi trưa cho đến khi lớn lên và hiểu được rằng ước mơ nào cũng sẽ trôi dạt như chính số phận của mình. Chắc đã có nhiều đứa trẻ từng cả tin gửi ước mơ của mình như thế.

Con người sinh ra ai cũng muốn đi trên con đường ngắn nhất. Tôi cũng từng đi trên con đường này, nhưng rồi đã có một con đường khác ngắn hơn, thuận tiện hơn. Lúc trẻ, mọi sự lựa chọn đều dứt khoát, lạnh lùng, đến khi già đi ta mới thấy đôi khi hạnh phúc cũng cần thăng trầm, vòng vo, mất mát, thua thiệt… bởi chỉ có như thế mới tìm thấy bản thân mình.

Khi mùa nóng đã cận kề, bầu trời cao rộng, những hàng cây đã xanh um, nắng và tiếng chim gọi những ô cửa sổ mở ra phía con đường, tôi thấy con phố xưa càng thân thuộc. Hình như trên mỗi khúc cua, mỗi ô cửa kia đều gửi gắm một chút tâm hồn mình nơi này. Tôi tìm mình trên phố cũ, phố nhận ra tôi như đứa trẻ hôm nào.

Có thể bạn quan tâm

Thắng cảnh Biển Hồ. Ảnh: Phạm Quý

Phố núi tình thân

(GLO)- Pleiku đang trở thành điểm đến yêu thích của nhiều du khách. Vẻ đẹp hoang sơ và tình cảm của con người nơi đây khiến không ít người tìm đến Pleiku như là một điểm dừng chân thú vị.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Hoài niệm Tết

(GLO)-Tết vừa gợi nên biết bao yêu thương nhưng cũng là nỗi lo của người lớn. Nhưng Tết hiện diện trong suy nghĩ của trẻ con thì khác, nó háo hức, chộn rộn trong tiếng cười, trong tiếng vỗ tay reo vui khi thấy mẹ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và mua bánh kẹo. Và, Tết luôn đầy màu sắc, đầy tiếng cười vui.

Xuân về khoe áo mới

Xuân về khoe áo mới

Tết đến, Xuân về ai cũng muốn mọi điều đều mới mẻ, tốt đẹp. Nên cùng với việc dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa thì việc được quan tâm nhiều, háo hức nhiều là sắm sửa quần áo mới.

Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- Mùa này, trên khắp nẻo núi đồi, thung xa hay trong mỗi vườn nhà, những chồi non lộc biếc bắt đầu mởn xanh trong gió, rực rỡ đón chào năm mới.

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.