Tìm mình trên phố cũ

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Tôi sống cách thành phố không xa, chỉ non một giờ xe chạy, thế mà chẳng mấy khi được chạy xe về thành phố. Một giờ ấy đã dành cho đủ thứ việc từ đi lấy tin, viết bài, đưa đón con đi học, thậm chí chỉ ngồi cà phê tán gẫu với bạn bè. Ai cũng sẽ keo kiệt với bản thân như thế chăng? Có lẽ là chỉ đúng với những người chưa tìm thấy chính con người mình.

Gia đình tôi đã chuyển ra ở phố mới, một khu đất được mở ra từ việc san lấp đất trũng và bạt đồi. Những ngôi nhà mới mọc lên với màu sơn tươi sáng, đường kẻ thẳng tắp, cột đèn tỏa chiếu ánh vàng trong đêm phủ sương của phố núi. Từ sớm thức dậy cho đến đêm muộn đều một nhịp bình lặng, mới mẻ, ngăn nắp nhưng buồn tẻ như thế. Đôi khi, tôi cũng mơ hồ, chẳng biết có phải vì phố chưa đủ thời gian để tạo ra sự ấm áp hay không.

Trong bữa cơm, bỗng mẹ tôi bảo: “Lâu rồi, không biết phố cũ giờ thế nào nhỉ?”. Tôi trả lời vu vơ cho qua bữa bởi cũng đã lâu lắm rồi tôi không ghé qua. Khu phố vừa ngoằn ngoèo, vừa gập ghềnh những ổ gà bởi con đường cũ đã đứt gãy sau bao tháng năm ròng rã “gánh” trên lưng những chuyến xe chở gỗ, chở vật liệu xây dựng. Thi thoảng, tôi vẫn nhận ra vài người trên phố ấy bởi bụi bặm bám trên áo, bùn đất bắn trên quần và giày dép của họ. Nếu phải nghe họ kể thì đến nẫu ruột bởi những chuyện đã cũ mèm theo thời gian… Tôi còn trẻ, tôi sợ phải đối diện với đơn sơ, thiếu thốn một thời, sợ đi về qua phố cũ tưởng như sợ bị giam cầm vào quá khứ nghèo khó.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Dường như ai cũng từng xa lánh một con đường như thế. Cho đến một ngày, con đường mới bị sạt lở sau trận lũ, người ta buộc phải đi lại con đường nhỏ, vòng vèo xưa kia. Lúc này, tôi mới biết nó đã được trải nhựa phẳng phiu, không còn những bụi bặm, gồ ghề, những chiếc xe chở đất đỏ. Sự trở lại này khiến tôi ngỡ ngàng. Vẫn còn đó cái khung cửa sổ màu xanh dương đầu phố, nơi một thời tôi đã từng ngước lên mỗi khi đi qua bởi hình bóng cô gái với đôi bím tóc. Một ngôi nhà ốp đá làm theo kiến trúc xưa gợi sự ấm áp, bền vững. Một quán tạp hóa nhỏ, người bán hàng thường bán những cuốn sách cũ, những tờ báo cũ nhưng có những bài rất đặc sắc. Trước khi bán, bà giáo già thường giảng giải về bài học của tư duy, của tuổi trẻ như lịch sử vùng đất này, dòng họ này, trong chiến tranh như thế nào…

Phố xưa có một cây cầu nhỏ, dòng suối lúc nào cũng trong mát, tôi từng thả những chiếc thuyền giấy xuống đó vào mỗi buổi trưa cho đến khi lớn lên và hiểu được rằng ước mơ nào cũng sẽ trôi dạt như chính số phận của mình. Chắc đã có nhiều đứa trẻ từng cả tin gửi ước mơ của mình như thế.

Con người sinh ra ai cũng muốn đi trên con đường ngắn nhất. Tôi cũng từng đi trên con đường này, nhưng rồi đã có một con đường khác ngắn hơn, thuận tiện hơn. Lúc trẻ, mọi sự lựa chọn đều dứt khoát, lạnh lùng, đến khi già đi ta mới thấy đôi khi hạnh phúc cũng cần thăng trầm, vòng vo, mất mát, thua thiệt… bởi chỉ có như thế mới tìm thấy bản thân mình.

Khi mùa nóng đã cận kề, bầu trời cao rộng, những hàng cây đã xanh um, nắng và tiếng chim gọi những ô cửa sổ mở ra phía con đường, tôi thấy con phố xưa càng thân thuộc. Hình như trên mỗi khúc cua, mỗi ô cửa kia đều gửi gắm một chút tâm hồn mình nơi này. Tôi tìm mình trên phố cũ, phố nhận ra tôi như đứa trẻ hôm nào.

Có thể bạn quan tâm

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Hiên nhà nhớ mẹ

Hiên nhà nhớ mẹ

(GLO)- Lúc còn nhỏ, mẹ dạy tôi biết yêu sự tinh khôi của buổi sáng, bố dạy tôi thấm thía từng chiều. Và có lẽ tâm hồn tôi đã đầy ắp những cảm xúc từ thuở ấy.
Mưa thu

Mưa thu

(GLO)- Mùa thu bao giờ cũng đem đến nhiều xúc cảm, nhất là khi thư thái ngồi lại cùng những cơn mưa.
Đừng vội nản lòng

Đừng vội nản lòng

(GLO)- Ai trồng cây cũng mong đến ngày hái quả. Người ta khi làm việc gì cũng đều mong gặt hái được kết quả. Điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi. Vậy nên, đừng vội nản lòng khi kết quả mình mong đợi chưa đến.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.