Về nhà

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Với tôi, nhà là nơi có tất thảy những gì tôi cần mà ngoài xã hội nhiều khi không có.

1. Nhớ hồi nhỏ, vì nhà xa trường nên mẹ gửi tôi đến nhà bà ngoại để tiện đường đi học. Mẹ thường đón tôi về nhà vào cuối tuần. Tôi thấm sao cái cảm giác đợi chờ đến ngày cuối tuần. Mỗi chiều thứ sáu, tôi ôm cặp ngồi trước bậc thềm nhà ngoại, hễ nghe tiếng xe đạp vọng vào từ ngoài ngõ là lại chạy ra xem. Có hôm đúng là mẹ nhưng có lần chỉ là tiếng xe của các cô chú hàng xóm đi làm về, rồi tôi ngồi thút thít khóc khi nghe ngoại bảo: “Tuần này, mẹ con bận không đón được”. Tôi nhớ nhà, nhớ ba mẹ và hình dung dáng em tôi buồn xo nơi gốc xoài với món đồ chơi khi chị không về. Một lần, vì nhớ quá mà khi tan học, tôi trốn ngoại đi bộ về nhà, khiến ông bà và các cậu dì được một phen hốt hoảng. Và từ ngày đó, mẹ không gửi tôi lên nhà ngoại nữa.

Là chị cả trong nhà nên tôi nhận nhiệm vụ trông em cho ba mẹ ra đồng. Những hôm ba mẹ đi làm đồng xa lỡ việc về muộn, tôi cõng em ra cây cầu bắc qua con kênh trước nhà ngồi đợi. Trời nhá nhem tối, tiếng muỗi vo ve từ mặt kênh bám lấy chị em tôi, tiếng lá tre cọ vào nhau xao xác trong gió, lòng dạ trẻ con gợn lên nỗi sợ, chỉ mong ba mẹ về thật nhanh. Cô Luân bảo: “Lát nữa mẹ về thôi, đừng ngồi đó muỗi cắn!”. Từ đằng xa, thấy ánh đèn pin loang loáng đầu dốc, tôi gọi em trai “Ba mẹ về rồi!”. Thế rồi, hai chị em chạy thẳng về phía dốc, vừa chạy vừa gọi váng lên: “Ba ơi, mẹ ơi…!”. Mẹ cho em vào một đầu quang gánh, đầu còn lại để những thứ vật dụng làm đồng về, rồi vừa gánh vừa nói chuyện. Ba thì cõng tôi. Gia đình tôi trở về nhà dưới ánh trăng quyện đều trên mái đầu mẹ cha.

2. Con trai tôi có thói quen ôm tay bố mỗi khi ngủ. Có lẽ vì thế mà những ngày có bố ở nhà là niềm vui rất lớn của con. Ăn, ngủ, chơi… mọi việc con đều muốn làm cùng bố. Vì vậy, khi bố hết phép quay trở lại đơn vị, con thấy hụt hẫng, đi học về không thấy bố thế nào cũng chạy tìm khắp nhà, rồi ngồi buồn thiu khi biết bố đã đi công tác. Và những ngày sau đó, tôi cảm giác trong lòng con lúc nào cũng mong ngóng, chờ đợi. Y như cái ngày còn bé tôi vẫn thường đợi đến cuối tuần để được mẹ đón về nhà vậy.

Có lần vì công việc, sau hơn 3 tháng ở đơn vị, chồng tôi mới về nhà. Thoáng nghe tiếng xe ngoài cổng, con trai tôi đã đạp chăn vùng dậy quay về phía tôi và reo lên: “Bố về”. Rồi không đợi tôi trả lời, con chạy ào ra, vừa chạy vừa gọi: “Mẹ ơi! Bố!”. Đúng là anh về thật. Thằng bé lao vào bố, cười tíu tít, nó liên tục xoa đôi bàn tay bé xíu lên má bố, rồi thơm, rồi cười “Bố đi lâu quá!”. Tôi thấy khóe mắt mình cay cay. Còn mắt anh thì rơm rớm.

Thường ngày, tôi luôn cố gắng sắp xếp công việc để đón con đúng giờ, không để con phải mong ngóng khi các bạn đã về hết, vì tôi hiểu cảm giác khi phải ở lại một mình. Tôi cũng hiểu, sau một ngày dài ở trường, con cũng rất mong ngóng được về nhà, nơi có người thân yêu của mình. Nhà tôi bây giờ ở ven thành phố, bà con hàng xóm là những người Jrai. Nơi ấy, mùa mưa thì đường lầy lội, mùa khô thì bụi đỏ cuốn che cả tầm nhìn. Vậy nhưng, dù đi đâu tôi vẫn muốn được về nhà. Nhà mình, dù bé, dù chật… nhưng được nhìn con vui đùa cùng các bạn trước khoảng sân chưa tráng bê tông, đất đỏ lấm lem chân tay, được nghe tiếng nói quen thuộc của người thân yêu… là cũng đủ ấm lòng.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Vũ khúc cao nguyên

Vũ khúc cao nguyên

(GLO)- Tháng 11, dã quỳ xúng xính váy hoa bung xòe nơi cao nguyên đất đỏ. Dã quỳ như cô gái nhỏ vẫn chung tình thao thiết với cái hẹn nắng lộng, trời xanh.

Dặm dài năm tháng

Dặm dài năm tháng

(GLO)- Tôi ngang qua trường cũ trong một ngày vòm trời xám đục trong bàng bạc hơi sương. Cảnh vật đã không còn như xưa nữa. Chỉ có cây bàng nơi góc sân trường run run giơ những chiếc lá ối đỏ phơ phất vẫy trong gió lạnh.

Ký ức của ba

Ký ức của ba

Bảng khám bệnh điện tử hiển thị con số 106, tôi ngó quanh quất tìm ba tôi. Ông già lại đi lung tung đâu đó. Tôi hớt hải chạy quanh sảnh bệnh viện: “Kia rồi”, chiếc áo kaki màu xanh bộ đội.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?