Về nhà

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Với tôi, nhà là nơi có tất thảy những gì tôi cần mà ngoài xã hội nhiều khi không có.

1. Nhớ hồi nhỏ, vì nhà xa trường nên mẹ gửi tôi đến nhà bà ngoại để tiện đường đi học. Mẹ thường đón tôi về nhà vào cuối tuần. Tôi thấm sao cái cảm giác đợi chờ đến ngày cuối tuần. Mỗi chiều thứ sáu, tôi ôm cặp ngồi trước bậc thềm nhà ngoại, hễ nghe tiếng xe đạp vọng vào từ ngoài ngõ là lại chạy ra xem. Có hôm đúng là mẹ nhưng có lần chỉ là tiếng xe của các cô chú hàng xóm đi làm về, rồi tôi ngồi thút thít khóc khi nghe ngoại bảo: “Tuần này, mẹ con bận không đón được”. Tôi nhớ nhà, nhớ ba mẹ và hình dung dáng em tôi buồn xo nơi gốc xoài với món đồ chơi khi chị không về. Một lần, vì nhớ quá mà khi tan học, tôi trốn ngoại đi bộ về nhà, khiến ông bà và các cậu dì được một phen hốt hoảng. Và từ ngày đó, mẹ không gửi tôi lên nhà ngoại nữa.

Là chị cả trong nhà nên tôi nhận nhiệm vụ trông em cho ba mẹ ra đồng. Những hôm ba mẹ đi làm đồng xa lỡ việc về muộn, tôi cõng em ra cây cầu bắc qua con kênh trước nhà ngồi đợi. Trời nhá nhem tối, tiếng muỗi vo ve từ mặt kênh bám lấy chị em tôi, tiếng lá tre cọ vào nhau xao xác trong gió, lòng dạ trẻ con gợn lên nỗi sợ, chỉ mong ba mẹ về thật nhanh. Cô Luân bảo: “Lát nữa mẹ về thôi, đừng ngồi đó muỗi cắn!”. Từ đằng xa, thấy ánh đèn pin loang loáng đầu dốc, tôi gọi em trai “Ba mẹ về rồi!”. Thế rồi, hai chị em chạy thẳng về phía dốc, vừa chạy vừa gọi váng lên: “Ba ơi, mẹ ơi…!”. Mẹ cho em vào một đầu quang gánh, đầu còn lại để những thứ vật dụng làm đồng về, rồi vừa gánh vừa nói chuyện. Ba thì cõng tôi. Gia đình tôi trở về nhà dưới ánh trăng quyện đều trên mái đầu mẹ cha.

2. Con trai tôi có thói quen ôm tay bố mỗi khi ngủ. Có lẽ vì thế mà những ngày có bố ở nhà là niềm vui rất lớn của con. Ăn, ngủ, chơi… mọi việc con đều muốn làm cùng bố. Vì vậy, khi bố hết phép quay trở lại đơn vị, con thấy hụt hẫng, đi học về không thấy bố thế nào cũng chạy tìm khắp nhà, rồi ngồi buồn thiu khi biết bố đã đi công tác. Và những ngày sau đó, tôi cảm giác trong lòng con lúc nào cũng mong ngóng, chờ đợi. Y như cái ngày còn bé tôi vẫn thường đợi đến cuối tuần để được mẹ đón về nhà vậy.

Có lần vì công việc, sau hơn 3 tháng ở đơn vị, chồng tôi mới về nhà. Thoáng nghe tiếng xe ngoài cổng, con trai tôi đã đạp chăn vùng dậy quay về phía tôi và reo lên: “Bố về”. Rồi không đợi tôi trả lời, con chạy ào ra, vừa chạy vừa gọi: “Mẹ ơi! Bố!”. Đúng là anh về thật. Thằng bé lao vào bố, cười tíu tít, nó liên tục xoa đôi bàn tay bé xíu lên má bố, rồi thơm, rồi cười “Bố đi lâu quá!”. Tôi thấy khóe mắt mình cay cay. Còn mắt anh thì rơm rớm.

Thường ngày, tôi luôn cố gắng sắp xếp công việc để đón con đúng giờ, không để con phải mong ngóng khi các bạn đã về hết, vì tôi hiểu cảm giác khi phải ở lại một mình. Tôi cũng hiểu, sau một ngày dài ở trường, con cũng rất mong ngóng được về nhà, nơi có người thân yêu của mình. Nhà tôi bây giờ ở ven thành phố, bà con hàng xóm là những người Jrai. Nơi ấy, mùa mưa thì đường lầy lội, mùa khô thì bụi đỏ cuốn che cả tầm nhìn. Vậy nhưng, dù đi đâu tôi vẫn muốn được về nhà. Nhà mình, dù bé, dù chật… nhưng được nhìn con vui đùa cùng các bạn trước khoảng sân chưa tráng bê tông, đất đỏ lấm lem chân tay, được nghe tiếng nói quen thuộc của người thân yêu… là cũng đủ ấm lòng.

Có thể bạn quan tâm

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

null