Chiếc cối xay lúa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Vào thập niên 50-60 của thế kỷ trước, một trong những vật dụng không thể thiếu trong mỗi gia đình làm nông chính là chiếc cối xay lúa.

Hồi đó, ba tôi chuyên đóng cối xay lúa cho bà con lối xóm. Vì vậy, chiếc cối xay lúa đã trở nên thân thuộc với tôi.

Chiếc cối xay lúa. Ảnh: ĐNO

Chiếc cối xay lúa. Ảnh: ĐNO

Cối được làm từ những thanh tre cật. Để hoàn thành một chiếc cối, ba tôi phải mất ít nhất nửa tháng. Những chiếc nan tre được ba vót cẩn thận, đan thành tấm phên rồi cuốn thành vòng tròn với đường kính chừng 30 cm, cao khoảng 15 cm để làm thớt trên của cối. Thớt dưới cũng có đường kính như vậy nhưng cao chỉ 10 cm. Thớt trên gắn thêm 2 chiếc tai cối đối xứng nhau có khoét lỗ để gắn giàn xay.

2 thớt được đổ đầy đất sét đã rây mịn, trộn nhuyễn với tro, trấu và muối. Những thanh tre già bằng 2 ngón tay đóng sâu vào đất sét, ngang dọc chéo nhau để làm răng cối. Riêng thớt trên được khoét giữa lòng cối một chiếc lỗ hình phễu thủng xuống đáy để đổ lúa. Vòng ngoài cối được trét một lớp đất sét trộn phân trâu bò, lá râm bụt cho vừa dẻo. Khi làm xong 2 thớt cối phải để trong chỗ mát khoảng 2 tuần cho đến khi đất bên trong khô cứng thì mới sử dụng được.

Ngoài ra, cả 2 thớt gắn vào nhau để khi xay không trượt bằng một đoạn gỗ cắm đứng ở trung tâm gọi là ngõng cối, bệ đỡ bao quanh cối hứng gạo trấu xay ra gọi là mông cối. Tất cả được đặt trên chiếc giá gỗ hoặc thân tre già hình vuông có 4 chân.

Khi xay, dùng một thanh gỗ tròn một đầu hình chữ T, đầu kia hình chữ L móc vào tai cối gọi là giằng xay. Người đứng xay cầm vào đầu chữ T cột một sợi dây lên trần nhà để định vị chiều cao người xay. Khi kéo xoay vòng tai cối để lúa xuống kẹt vào các răng cối bóc vỏ nhả gạo, trấu ra đổ xuống nia. Sau đó, đưa ra sàng sảy cho bớt trấu, gằn lấy thóc đem bỏ chung với mẻ lúa mới để xay lại, còn gạo đưa vào cối giã để tách hết lớp vỏ trấu còn sót lại và làm cho gạo trắng thêm.

Thời đó, cả huyện An Khê mới có chừng vài nhà máy xay. Mỗi lần gánh lúa đi xay phải mất cả ngày, vậy mà về cũng chỉ dùng được 3-4 ngày là hết gạo. Vì vậy, chiếc cối xay thủ công, cối giã và các dụng cụ như giần sàng đều có sẵn trong nhà.

Cứ 4 giờ sáng là má và chị tôi phải thức dậy để xay, giã gạo kịp nấu bữa sáng cho cả gia đình. Tiếng cối xay, tiếng giã gạo, tiếng sàng sảy làm tôi cũng thức giấc để rồi lại ngồi co ro bên chiếc đèn dầu leo lét, nhìn chị và má làm việc. Những giọt mồ hôi dính từng mảng tóc trên mặt, trên tóc nhưng chị vẫn luôn nở nụ cười tươi rói.

Má tôi cười bảo: “Ráng làm có lúa để giã là mừng lắm rồi!”. Không phải riêng nhà tôi mà cả xóm cứ đúng 4 giờ sáng là tiếng giã gạo xay lúa hòa lẫn tiếng lốc cốc mõ trâu bò bắt đầu đi ra đồng gặm cỏ để kịp mặt trời vừa ửng lên là bắt đầu ngày làm việc mới.

Mãi đến đầu thập niên 70 của thế kỷ trước, xã tôi mới có nhà máy xay nhưng cũng chỉ ngày xay, ngày nghỉ vì ít lúa. Vậy nên, chiếc cối xay và chiếc cối giã cũng vẫn là nông cụ quen thuộc của mỗi gia đình.

Sau ngày thống nhất đất nước, quê tôi thành lập hợp tác xã, có cánh đồng lúa nước, các phương tiện sản xuất đều cơ giới hóa. Các đội sản xuất đều có máy xay xát lúa, mì, máy đánh bóng gạo. Từ đó, chiếc cối xay lúa nhà tôi để trong mái hiên nhà lâu ngày trở nên quên lãng nên đã bị mục rã, hư hỏng. Đến nay, ở xóm cũng không còn ai biết làm cối xay.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.