Chậm lại một phút giây thôi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Giờ tan tầm, xe cộ nườm nượp, chật cứng, đèn còi rộn ràng, thúc giục. Dừng trước đèn đỏ mà lòng ai như cũng vội vàng. Cái gấp gáp cuối ngày đã thành tâm lý chung của người lao động trong thành phố.

Bởi lẽ, họ biết rõ điều gì đang chờ mình ở cuối con đường. Tiếng con trẻ, nồi canh sực ấm trong gian bếp nhỏ, cuốn sách đọc dở dang hay một nỗi cô đơn không hẹn trước… Có phải vì những điều ấy mà ta lơ đãng, quên cả ánh hoàng hôn chỉ vừa kịp phớt hồng lên nền trời là vào đêm rất nhanh.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Thành phố vừa dựng thêm vài cột đèn giao thông để ngăn những vội vàng, dù có người không bao giờ muốn chậm lại. Ta dừng trước đèn đỏ bao lần. Có khi lạc đi ý niệm về thời gian, vài giây ngắn ngủi cũng đủ để ký thác dòng suy tưởng của mình giữa ngã tư với ngần ấy xáo động. Chẳng ngẫm ngợi chuyện gì cho đáng. Cũng không nhất nhất chú tâm vào cảnh vật nào. Sao ta cảm giác mình đang rơi vào trạng thái mông lung nào đó, rất khó minh định. Những vòng xe cứ chực ào tới, bỏ lại tường vách phố thị sau lưng. Con đường trước mặt sẽ nối về tận cùng xa xôi nào? Thế giới này nhỏ bé hay vô biên? Là thánh đường nguy nga hay chỉ là căn gác nhỏ một đêm người nương náu? Ta vờ như hiểu hết mà lại quá mơ hồ.

Có người nói cuộc sống này là một chiếc lưới, giăng ra bao nhiêu thứ trói buộc ta. Từ thuở tóc còn xanh cho đến khi đầu bạc, dù thanh nhàn hay mòn mỏi thì ai cũng phải dong mình với thời cuộc. Như cánh buồm rẽ sóng đâu biết đại dương mênh mông. Khi điểm lại tháng ngày qua, ta thấy dâng lên một niềm nuối tiếc nhẹ nhàng. Cứ bảo đừng sống bằng hồi ức nhưng mấy ai không mủi lòng. Ngẫm đôi ba câu chuyện, thấy được-mất ở đời như cát trong lòng tay, lúc hân hoan nắm giữ, khi lại buồn bã để trôi tuột đi. Ngay đến con người, sống-chết cũng vô chừng. Thế nên, phố đông rồi phố vắng. Bạn ta, một ngày kia không còn thấy bóng dáng dừng trước cột đèn những chiều tan tầm nữa. Họ về với thênh thang trước khi mùa xuân kịp đến. Còn ta thấm thía hơn câu nói: “Sống một ngày là lãi một ngày”. Và như thế, ta vừa bước đi trên trần gian vừa tự hỏi mình còn bao nhiêu ngày tháng nữa mà tiếp tục hời hợt, ồn ào.

Biết thế nhưng ta không đốc thúc hành trình sống của mình. Cứ chậm chạp như sợ bỏ quên một điều gì đó. Kể từ ngày xa rời trò chơi năm mười của tuổi ấu thơ, đến bây giờ, vài người vẫn trốn vào thế giới riêng mang giữa cái lồng lộng của nhân gian. Một nhà văn từng nói, làm người thì phải sống giữa con người nhưng được phép sống theo lối của mình một cách chân thật nhất. Đó mới là giá trị thực của cuộc đời. Khi hành trình sống chưa dừng lại thì ta mãi là khách lữ hành cứ rong ruổi đi tìm cái vẻ thuần khiết không dễ gì có được. Như sớm nào thức dậy trước bình minh lại nghe vang lên câu hát: “Tôi ru em ngủ, một sớm mùa đông”… Ly cà phê đen đá không cần đếm bao nhiêu ngọt đắng mà vẫn thơm đậm đến tận cùng.

Ngày mới bắt đầu. Tiếng chim vẫn hót trong đơn lẻ, hoa kia sẽ nở như đã sắp đặt từ lâu. Còn chúng ta, dù đã hoàn thành công việc theo ý nguyện hay chưa thì giờ tan tầm vẫn đến. Ta lại dừng trước đèn đỏ trong cơn mưa thoảng hương lạnh qua vai, muốn dừng thêm đôi ba phút nữa mà đâu thể. Tựa như cuộc sống này, có gì đó cứ xô đời ta mãi. Phải chăng ngọn lửa mãnh liệt nào cũng không đủ sức để luôn luôn cháy sém lên? Vậy nên, tôi thích cái tựa “Than đỏ dưới tro tàn” của nhà văn Đỗ Bích Thúy là thế.

Có thể bạn quan tâm

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.