Chậm lại một phút giây thôi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Giờ tan tầm, xe cộ nườm nượp, chật cứng, đèn còi rộn ràng, thúc giục. Dừng trước đèn đỏ mà lòng ai như cũng vội vàng. Cái gấp gáp cuối ngày đã thành tâm lý chung của người lao động trong thành phố.

Bởi lẽ, họ biết rõ điều gì đang chờ mình ở cuối con đường. Tiếng con trẻ, nồi canh sực ấm trong gian bếp nhỏ, cuốn sách đọc dở dang hay một nỗi cô đơn không hẹn trước… Có phải vì những điều ấy mà ta lơ đãng, quên cả ánh hoàng hôn chỉ vừa kịp phớt hồng lên nền trời là vào đêm rất nhanh.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Thành phố vừa dựng thêm vài cột đèn giao thông để ngăn những vội vàng, dù có người không bao giờ muốn chậm lại. Ta dừng trước đèn đỏ bao lần. Có khi lạc đi ý niệm về thời gian, vài giây ngắn ngủi cũng đủ để ký thác dòng suy tưởng của mình giữa ngã tư với ngần ấy xáo động. Chẳng ngẫm ngợi chuyện gì cho đáng. Cũng không nhất nhất chú tâm vào cảnh vật nào. Sao ta cảm giác mình đang rơi vào trạng thái mông lung nào đó, rất khó minh định. Những vòng xe cứ chực ào tới, bỏ lại tường vách phố thị sau lưng. Con đường trước mặt sẽ nối về tận cùng xa xôi nào? Thế giới này nhỏ bé hay vô biên? Là thánh đường nguy nga hay chỉ là căn gác nhỏ một đêm người nương náu? Ta vờ như hiểu hết mà lại quá mơ hồ.

Có người nói cuộc sống này là một chiếc lưới, giăng ra bao nhiêu thứ trói buộc ta. Từ thuở tóc còn xanh cho đến khi đầu bạc, dù thanh nhàn hay mòn mỏi thì ai cũng phải dong mình với thời cuộc. Như cánh buồm rẽ sóng đâu biết đại dương mênh mông. Khi điểm lại tháng ngày qua, ta thấy dâng lên một niềm nuối tiếc nhẹ nhàng. Cứ bảo đừng sống bằng hồi ức nhưng mấy ai không mủi lòng. Ngẫm đôi ba câu chuyện, thấy được-mất ở đời như cát trong lòng tay, lúc hân hoan nắm giữ, khi lại buồn bã để trôi tuột đi. Ngay đến con người, sống-chết cũng vô chừng. Thế nên, phố đông rồi phố vắng. Bạn ta, một ngày kia không còn thấy bóng dáng dừng trước cột đèn những chiều tan tầm nữa. Họ về với thênh thang trước khi mùa xuân kịp đến. Còn ta thấm thía hơn câu nói: “Sống một ngày là lãi một ngày”. Và như thế, ta vừa bước đi trên trần gian vừa tự hỏi mình còn bao nhiêu ngày tháng nữa mà tiếp tục hời hợt, ồn ào.

Biết thế nhưng ta không đốc thúc hành trình sống của mình. Cứ chậm chạp như sợ bỏ quên một điều gì đó. Kể từ ngày xa rời trò chơi năm mười của tuổi ấu thơ, đến bây giờ, vài người vẫn trốn vào thế giới riêng mang giữa cái lồng lộng của nhân gian. Một nhà văn từng nói, làm người thì phải sống giữa con người nhưng được phép sống theo lối của mình một cách chân thật nhất. Đó mới là giá trị thực của cuộc đời. Khi hành trình sống chưa dừng lại thì ta mãi là khách lữ hành cứ rong ruổi đi tìm cái vẻ thuần khiết không dễ gì có được. Như sớm nào thức dậy trước bình minh lại nghe vang lên câu hát: “Tôi ru em ngủ, một sớm mùa đông”… Ly cà phê đen đá không cần đếm bao nhiêu ngọt đắng mà vẫn thơm đậm đến tận cùng.

Ngày mới bắt đầu. Tiếng chim vẫn hót trong đơn lẻ, hoa kia sẽ nở như đã sắp đặt từ lâu. Còn chúng ta, dù đã hoàn thành công việc theo ý nguyện hay chưa thì giờ tan tầm vẫn đến. Ta lại dừng trước đèn đỏ trong cơn mưa thoảng hương lạnh qua vai, muốn dừng thêm đôi ba phút nữa mà đâu thể. Tựa như cuộc sống này, có gì đó cứ xô đời ta mãi. Phải chăng ngọn lửa mãnh liệt nào cũng không đủ sức để luôn luôn cháy sém lên? Vậy nên, tôi thích cái tựa “Than đỏ dưới tro tàn” của nhà văn Đỗ Bích Thúy là thế.

Có thể bạn quan tâm

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.