Cậu học trò 0,8 mét 'ham học dữ thần'

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
"Thằng Đèo "gù" đó hả? Dân ở đây ai mà chẳng biết nó, ham học dữ thần. Như người ta chỉ biết con chữ là muốn nghỉ học rồi, nó bị vậy mà học tận đến lớp 12. Thiệt khâm phục ý chí của nó"
 
Võ Ngọc Đèo cùng thầy giáo chủ nhiệm - Ảnh: T.NHƠN
Em muốn trở thành gương cho các bạn giống mình, để thấy rằng người khuyết tật cũng có ích như bao người lành lặn khác.
VÕ NGỌC ĐÈO

Thân hình nhỏ xíu, chỉ cao 0,8 mét với cột sống gù vẹo, nhưng nghị lực sống của cậu học trò nghèo xứ bưng biền khiến nhiều người nể phục. Đèo "gù" đã dũng cảm bước ra khỏi vùng tối nghịch cảnh đời mình...

Võ Ngọc Đèo - học sinh lớp 12 Trường THPT Lấp Vò 2 (huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp) - đã lan truyền nghị lực sống không đầu hàng số phận.
Không đầu hàng số phận
6 giờ sáng, sau khi chuẩn bị xong cặp vở và lót dạ cấp tốc bằng ổ bánh mì mua đầu ngõ, Võ Ngọc Đèo di chuyển nhanh ra phía sau xe của cha rồi nhoài người ngồi lên yên. Với người bình thường, việc ngồi lên yên xe dễ như lấy kẹo trong túi áo, nhưng với cậu học trò bị chứng bệnh gù vẹo cột sống bẩm sinh thì rất khó nhọc. Do di chứng ảnh hưởng từ căn bệnh quái ác lúc nhỏ, Đèo chỉ cao khoảng 80cm, nặng cỡ 20kg.
Dáng người cậu học trò nhỏ thó, xiêu vẹo khuất gọn sau thân hình của cha. Người dân sống hai bên đường từ nhà đến trường nơi Đèo theo học dường như đã quá quen thuộc với hình ảnh cậu học trò khuyết tật được cha và ông nội thay phiên nhau chở đi học ròng rã suốt 12 năm qua.
"Thằng Đèo "gù" đó hả? Dân ở đây ai mà chẳng biết nó, ham học dữ thần. Như người ta chỉ biết con chữ là muốn nghỉ học rồi, nó bị vậy mà học tận đến lớp 12. Thiệt khâm phục ý chí của nó" - ông Nguyễn Đình Khanh, người lái xe ôm khu vực chợ Đất Sét (xã Mỹ An Hưng B) gần nhà Đèo, thật lòng chia sẻ.
Hôm tôi tìm Đèo, hỏi người dân quanh khu vực hầu như ai cũng biết về cậu học trò khuyết tật và chỉ rành mạch đường vào nhà em. Từ ông xe ôm đầu ngõ đến cô bán rau trong nhà lồng chợ đều bày tỏ lòng thương mến và khâm phục đối với nghị lực sống của cậu học trò nghèo.
Đèo sinh ra nhỏ xíu, èo ọt tựa như những trái khổ qua, dưa leo đèo ngoài giàn khi hết vụ thu hoạch. Tên Đèo một phần cũng xuất phát từ đó. Ông Võ Ngọc Quyền - cha Đèo - trầm giọng trải lòng: "Đèo là con đầu, sinh được mới vài ngày thì tay chân bắt đầu co rút lại. Do không có kiến thức với lại nghèo khó nên vài tháng sau tui mới lên Bệnh viện Nhi Đồng hỏi dò bác sĩ về bệnh tình của con. Bác sĩ trách sao không đưa nó lên sớm, giờ xương cứng sao chỉnh lại được".
Rồi Đèo nhập viện, cứ mỗi đợt lại nằm điều trị ở Sài Gòn vài tháng. Cha thương Đèo. Hoàn cảnh khó khăn, nhưng cứ sau mỗi lần ông bán lúa, bẻ xoài thì toàn bộ tiền bạc kiếm được đều dành chữa trị cho con. Tay chân cậu co quắp, bác sĩ phải dùng dây kéo ra, dùng nẹp cố định xương lại. Cha Đèo nhiều lần rơi nước mắt theo những cơn chữa trị đau đớn của con.
Nhiều lần muốn từ bỏ điều trị nhưng không nỡ thấy con tật nguyền suốt đời, ông tiếp tục đưa con lên bệnh viện. "Người ta kéo nó ra nhìn lọt thỏm tội nghiệp dữ lắm. Tui thương một, ông nội nó thương mười! Nghe đâu có bác sĩ hay là lại ẵm thằng Đèo đi chữa với hi vọng nó khỏi bệnh, đi đứng được chút bình thường" - ông Quyền nghẹn ngào.
 
Gặp nhiều khó khăn nhưng Đèo vẫn không ngừng vươn lên - Ảnh: T.NHƠN
Khát khao con chữ
Mỗi lần nghe có đoàn bác sĩ nước ngoài về Đồng Tháp khám bệnh miễn phí, ông Võ Văn The - ông nội Đèo - đều chở đứa cháu khuyết tật đi khám. Bao lần bác sĩ lắc đầu khuyên ông The bỏ cuộc là bấy nhiêu lần ông lặng lẽ chảy nước mắt. "Không chữa được cho Đèo lành lặn như trẻ bình thường thì cũng quyết tập cho nó đi đứng để đời bớt khổ phần nào" - ông The tâm sự.
Ông thuê thợ mộc trong xóm đóng cho cháu chiếc tay cầm, phía dưới có bánh xe để dễ di chuyển. Trời thương, 5 tuổi thì Đèo biết đi chập chững. Ông nội và cha cười nuốt nước mắt vào trong theo mỗi bước đi khó nhọc của thằng bé.
Lớn lên nhìn thấy bạn bè trong xóm đi học, Đèo cũng đòi: "Ba ơi, con muốn đi học". Thương đứt ruột, sợ Đèo tủi thân vì quá thiệt thòi với chúng bạn, nhưng thấy con ham học nên gia đình cũng chiều lòng. Tay cậu yếu, người thân phải phụ đỡ ngón tay, o bế từng nét chữ cho Đèo.
Đau! Mệt mỏi! Vứt bút rồi lại cầm bút! Cậu học trò khuyết tật vẫn cố luyện chữ sau mỗi giờ học. Rồi Đèo cũng quen dần, viết nhanh hơn và không lâu sau đã gần như theo kịp các bạn.
Từ những nét chữ nguệch ngoạc quá khó nhọc đầu tiên, ít ai tin hành trình của Đèo trên ghế nhà trường kéo dài được đến thế. 12 năm với Đèo "gù" là bao mồ hôi, nước mắt đẫm từng trang sách. Đèo càng học càng sáng dạ. Đầu năm cấp II, cậu đứng nhất lớp và từ đó đến nay luôn đạt danh hiệu học sinh khá, giỏi. "Tuy rằng thua thiệt so với các bạn, nhưng em tin điều gì các bạn làm được thì em cũng sẽ làm được, chỉ cần có niềm tin vào bản thân" - Đèo quả quyết chắc nịch.
Ước mơ thành kỹ sư máy tính
Những giờ thực hành sau học lý thuyết, Đèo thường xin thầy cô cho lên phòng trước để không bị trễ lại phía sau vì không thể đi nhanh được. Thấy Đèo cực nhọc, nhiều thầy cô, bạn học chung trường gợi ý Đèo trèo lên lưng để cõng, cậu trả lời: "Em đi được, mắc gì phải cõng".
Thầy Nguyễn Văn Kiệt - hiệu trưởng Trường THPT Lấp Vò 2, người gắn bó với Đèo từ những ngày đầu cấp III - từng có ý khuyên gia đình cho Đèo chuyển sang học trường khuyết tật để dễ hòa nhập và có thể học nghề. Tuy nhiên, Đèo nhất quyết không chịu vì "bạn học được, em cũng học được". Thấy học trò "cứng đầu" nhưng đầy nghị lực, thầy Kiệt xiêu lòng.
Thương Đèo phải leo cầu thang khó nhọc, thầy Kiệt ưu ái bố trí nguyên khối lớp chuyển phòng học từ trên lầu xuống đất. Thầy cũng dặn thợ mộc làm riêng bộ bàn ghế chuyên biệt để Đèo có thể dễ dàng ghi chép, bớt mỏi lưng. "Trường có nhiều em khuyết tật, nhưng trường hợp của Đèo là đặc biệt nhất. Đặc biệt bởi ý chí và khát vọng phấn đấu của em, kiên trì theo đuổi ước mơ. Nhiều bạn cùng trường lấy em làm gương phấn đấu học tập" - thầy Kiệt chia sẻ.
Do năm học cuối cấp nên Đèo gầy xọp hẳn so với trước. "Em định theo học ngành kỹ sư máy tính mà chưa biết chọn trường nào. Em muốn đi Cần Thơ hoặc lên Sài Gòn để học, nhưng cha mẹ lại muốn em học gần nhà để tiện chăm sóc. Em nghĩ hoài, chưa biết chọn hướng nào" - Đèo cho biết.
Thầy Lê Trung Nghĩa - chủ nhiệm lớp 12 của Đèo - kể Đèo học tương đối khá, nhất là những môn khoa học tự nhiên. Những ngày này, thầy cũng "căng mình" chọn trường với cậu học trò kém may mắn. "Thầy trò chọn học kỹ sư máy tính hoặc công nghệ thông tin để phù hợp với em. Đèo cũng muốn theo học những ngành này nên đang rất cố gắng học" - thầy Nghĩa chia sẻ…
Giúp em học hành

Những năm qua, Đèo nhận được bằng khen tuyên dương về tài năng, nghị lực sống, cùng với đó là những học bổng biểu dương thành tích học tập từ nhiều nhà hảo tâm. "Đợt nào trao học bổng hầu như cũng có tên Đèo. Dù số tiền không lớn nhưng nó cũng giúp em giảm bớt khó khăn trong hành trình đeo đuổi tri thức" - thầy Nguyễn Văn Kiệt chia sẻ.

Thành Nhơn (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Cửu Trại Câu du ký

Cửu Trại Câu du ký

Nơi chúng tôi đến trong chuyến đi dài ngày lần này là vùng đất Cửu Trại Câu xinh đẹp, một trong những danh lam thắng cảnh của Tứ Xuyên, rất đắc địa về mặt phong thủy của Trung Hoa lục địa.

Bát nháo 'cò' vùng biên

Bát nháo 'cò' vùng biên

Tình trạng 'cò' đưa người qua lại biên giới Campuchia diễn ra bát nháo ở khu vực gần cửa khẩu Mộc Bài (Tây Ninh) và Mỹ Quý Tây (Long An) tiềm ẩn nguy cơ về an ninh trật tự, tội phạm trốn truy nã, cờ bạc, buôn lậu, ma túy...

Những người 'vác tù và' bảo vệ rừng ở Yên Bái

Bảo vệ lá phổi xanh Mù Cang Chải

Dưới những tán rừng xanh ngát tại Khu bảo tồn loài và sinh cảnh Mù Cang Chải ( Yên Bái), những năm trở lại đây, người dân xã Chế Tạo chủ động xã hội hóa từ nguồn dịch vụ môi trường rừng thành lập các tổ đội trực tiếp tuần tra, kiểm tra hàng tuần để bảo vệ những “lá phổi xanh” này.

Bảo vệ động vật hoang dã trên dãy Trường Sơn: Xuyên rừng tìm dấu chân thú

Bảo vệ động vật hoang dã trên dãy Trường Sơn: Xuyên rừng tìm dấu chân thú

Ẩn sâu dưới những tán rừng xanh thẳm của Vườn quốc gia Vũ Quang là thế giới đầy sống động của vô số loài động vật quý hiếm. Để sở hữu cánh rừng già cổ thụ với hàng nghìn loài động vật, có những “chiến binh” đang ngày đêm thầm lặng bảo vệ kho báu khổng lồ giữa đại ngàn Trường Sơn.

Sơn thếp cho chén vỡ hóa lành

Sơn thếp cho chén vỡ hóa lành

Bên đống bát đĩa vỡ toang, mọi người hì hụi chọn ra những cái tan nát nhất để thực hành một kỹ thuật thú vị trong nghệ thuật sơn ta, đó là thếp vàng - bạc, mục đích hàn gắn lại sản phẩm, che đi vết vỡ bằng kỹ thuật sơn thếp, dưới sự hướng dẫn của họa sĩ Nguyễn Xuân Lục.

Cán bộ an ninh gặp gỡ, tuyên truyền người dân không nghe kẻ xấu lôi kéo vượt biên. Ảnh: T.T

Buôn làng rộng lòng bao dung - Kỳ cuối: Thức tỉnh những người lầm lỡ

(GLO)-Giữa tháng 3-2024, Thiếu tướng Rah Lan Lâm-Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy, Giám đốc Công an tỉnh cùng đoàn công tác của Bộ Công an có chuyến sang Thái Lan để gặp gỡ những người dân tộc thiểu số Việt Nam đang cư trú bất hợp pháp ở 2 địa điểm thuộc huyện Bang Yai, tỉnh Nonthaburi.

Hậu phương người lính - điều chưa kể

Hậu phương người lính - điều chưa kể

LTS: Chấp nhận dấn thân và hy sinh để bảo vệ đất nước, những người lính Quân đội nhân dân Việt Nam luôn nêu cao ý chí quyết tâm gìn giữ, tỏa sáng hình ảnh anh “Bộ đội Cụ Hồ” nơi tuyến đầu gian khó. Song ít ai biết rằng, phía sau họ là hy sinh thầm lặng, những nỗi niềm canh cánh của người hậu phương.

'Bảo mẫu' đàn chim trời

'Bảo mẫu' đàn chim trời

Dựng trang trại trồng tre, nuôi vịt nhưng thấy đàn chim trời hàng nghìn con về trú ngụ, làm tổ, ông Nguyễn Mạnh Cường (Hà Tĩnh) đã dừng việc chăn nuôi, nhường vườn cây xanh tốt cho đàn chim trú ngụ, làm tổ.