Bữa tiệc đậm vị quê

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Có một thời gian tôi sống ở Đà Lạt, thuê trọ trong khu nhà của vợ chồng già xứ Quảng và không quên bữa tiệc Giáng sinh với những món ngon quê nhà cụ bà bày biện đãi khách ấm áp và chân tình...
Gia đình cụ Lan đãi khách trọ tiệc Giáng sinh với món quê hương như mít trộn, bánh xèo, bánh tráng cuốn thịt heo. Ảnh: S.T

Gia đình cụ Lan đãi khách trọ tiệc Giáng sinh với món quê hương như mít trộn, bánh xèo, bánh tráng cuốn thịt heo. Ảnh: S.T

Nhớ những ngày chúng tôi còn thuê trọ nhà cụ Lan trên đường Hoàng Diệu. Gia đình ông bà là dân trí thức gốc Quảng, vào Đà Lạt những ngày nơi này còn hoang vắng. Ông thường nắm tay bà đi lễ nhà thờ, bảo bà đưa túi để ông cầm.

Ông bà đối với khách trọ chúng tôi cũng luôn ấm áp, như con cháu trong nhà. Dãy trọ có mười phòng thì có đến hơn nửa là dân Quảng, chủ nhà vẫn ưu tiên cho sinh viên, người lao động đồng hương nghèo khó. Thỉnh thoảng, bà nấu gì ngon lại đem chia cho mỗi phòng một chút ăn lấy thảo.

Một hôm, gần Giáng sinh, mấy cô cậu sinh viên trong dãy trọ nhặt được lá thư viết cho ông già Noel của thằng cu Bớp - cháu ngoại, sống với ông bà. Nó để lá thư trong bít tất treo ngoài hiên, và một cơn gió đã thổi bay ra sân nhà.

Trong thư thằng cu xin ông già Noel hãy tặng nó một bộ áo đấu số 10 giống như danh thủ Messi đang mặc. Mấy cô cậu bí mật mua một bộ rồi gửi vào phòng thằng bé. Cu Bớp phấn khích, tưởng rằng ông già Noel có thật trên đời. Ông bà Lan cũng vui theo, khen đám trẻ coi láu táu vậy mà chu đáo.

Đêm Giáng sinh, ông bà làm một bữa cơm ấm cúng mời cả xóm trọ tham gia. Chúng tôi không thể nào kìm nổi trước mùi thơm của thức ăn, của âm thanh hành tỏi phi thơm lách tách tỏa ra sau căn bếp của cụ.

Mỗi người trong xóm trọ xúm lại phụ làm bếp, mang cả bếp ga mini ra giữa sân để chiên xào. Chiếc bàn ghép xếp dài dần được lấp đầy những món ăn hấp dẫn. Chả ram bắp gói trong bánh tráng Quảng chiên vàng ruộm, chấm với tương ớt tự ủ dẻo dẻo cay cay, hợp với cái lạnh tê tái của Đà Lạt.

Mít non ngâm chanh muối trắng phau đem trộn gỏi với thịt ba chỉ, rau thơm rắc đậu phụng rang và hành phi thơm phức, xúc cùng bánh tráng. Mít non ngòn ngọt bùi bùi kết hợp với vị giòn thơm beo béo của bánh tráng nướng chẳng thể dừng lại ở miếng đầu tiên.

Hay thanh mát như món bánh tráng cuốn thịt heo rau sống chấm mắm nêm. Dằn bụng với bánh xèo nóng ăn cùng cải non, cắn một miếng vị cay nồng của cải non đã xông lên đến mũi, đã đời trong một ngày đông.

Thêm chút ngọt ngào cho đêm Giáng sinh là món bánh in nhân đậu đen dẻo ngọt được bà cụ Lan chuẩn bị từ trước. Bà cụ đến là kỹ càng, khéo léo. Bà đóng bánh mười cái như một, bông hoa trên mặt bánh trắng muốt và sắc nét gói trong miếng giấy kiếng màu đỏ, đẹp không nỡ ăn. Ông cụ Lan cười móm mém: “Nhà chú đơn giản, toàn món nhà quê rứa đó. Tết nhứt hay Giáng sinh cũng cứ vậy mà làm tới thôi”.

Chúng tôi cũng hiểu nếp ăn ở của gia đình cụ, giản dị mà chỉn chu. Xấp bánh tráng, hũ mắm nêm, đậu đen, mít non, đường bát, gạo nếp… đều được gửi từ quê vào. Thực ra, những món này có thể tìm mua ở các khu chợ gần nhà.

Nhưng với ông bà, thức ăn được gieo trồng, đánh bắt trên mảnh đất cha ông luôn giữ một hương vị riêng, khó trộn lẫn. Đôi khi hương vị đó là cái tình, sự chắt chiu của bà con, anh em đối với mình.

Ông bà có một khoảnh đất nhỏ trồng rau và cây trái, cứ đến độ thu hoạch cũng gửi ra quê những rau trái ngon lành trước nhất. Nhờ những thùng hàng gửi qua gửi lại mà sợi dây kết nối với quê nhà càng bền chặt.

Những đứa con xa nhà, ngồi bên mâm cơm đêm Giáng sinh đậm đà ấy mà cảm nhận được vị quê, chút ấm áp, dịu dàng của tình đồng hương, để bớt chạnh lòng nhớ nhà khi nghe tiếng chuông nhà thờ vang vọng.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

null