Về với đất mẹ Trường Sa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Khi đặt chân đến Trường Sa, chúng tôi thấy mình như đang trở về một nơi thân thuộc. Có lẽ đất mẹ cũng chính là đây, ở giữa biển Đông mênh mông này.

Chín ngày lênh đênh trên hải trình, chiếc tàu đã đưa chúng tôi qua 10 điểm đảo và Nhà giàn DK1. Hành trình đó cho chúng tôi những trải nghiệm quý giá nhất của đời quân ngũ.

"Chạm" vào giấc mơ

Như bao người con đất Việt, chúng tôi biết tới Trường Sa, Hoàng Sa qua sách báo, thơ ca; qua những câu chuyện kể từ người thân, đồng đội là lính đảo trở về.

Với tôi - một chiến sĩ trên mặt trận văn hóa văn nghệ, Trường Sa, Hoàng Sa thân thuộc, gần gũi, yêu thương hơn qua những lời ca, tiếng hát. Những ca khúc "Nơi đảo xa", "Tổ quốc gọi tên mình", "Gần lắm Trường Sa"... đã khắc sâu vào tâm khảm chúng tôi. Cứ thế, Trường Sa trở thành một địa danh đặc biệt, đã gắn bó và ở trong tiềm thức chúng tôi từ lúc nào không biết nữa.

Hẳn là trong bất cứ trái tim yêu Tổ quốc nào cũng đều có một khát vọng về Trường Sa, một giấc mơ được "chạm" vào Trường Sa bằng những bước chân hiện hữu.

Rồi một ngày tháng 4, tôi nhận quyết định triệu tập, trở thành thành viên trong đoàn công tác của Tổng cục Chính trị ra kiểm tra, thăm quần đảo Trường Sa và Nhà giàn DK1. Lúc ấy, tôi biết giấc mơ của mình đã thành hiện thực. Tôi sẽ được đặt chân lên mảnh đất thiêng liêng của Tổ quốc, chứ không phải chỉ tưởng tượng qua lời ca, tiếng hát.

Sau gần 2 ngày lênh đênh trên biển, tới khi tôi bắt đầu quen với những con sóng dập dềnh thì cũng là lúc con tàu đưa đoàn chúng tôi tới đảo đầu tiên trong chuyến hải trình.

Khi tín hiệu "gây thương nhớ" cất lên "Toàn tàu báo thức! Báo thức toàn tàu!" thì ở phía mũi tàu đã nhộn nhịp, râm ran bởi những câu chuyện đầy háo hức về mảnh đất thiêng liêng mà chúng tôi sắp được đặt chân đến. Rồi một vệt nhỏ mờ mờ, thấp thoáng trên mặt biển ở phía xa, mà chúng tôi biết chắc đó là đảo. Vệt đó cứ lớn dần, lớn dần... rồi đảo hiện ra cùng ngọn hải đăng cứng cỏi, vươn cao trên bầu trời xanh.

Tôi bất chợt có một cảm giác rất lạ. Cảm giác ấy đang rõ dần, lớn dần, dâng trào lên từ sâu thẳm trong mình.

Không khí ở mũi tàu chợt lặng dần. Những hồ hởi, vui mừng nhường chỗ cho sự xúc động từ thẳm sâu trái tim mỗi người. Tất cả đều đang lặng đi để cảm nhận trọn vẹn. Tôi định hát mà cổ họng cứ nghẹn lại: "Không xa đâu Trường Sa ơi...". Chúng tôi đã đến gần, rất gần rồi! Đây là phên dậu, là máu thịt thiêng liêng của Tổ quốc tôi!

Trường Sa luôn trong tim mỗi người con đất Việt. Ảnh: Phương Dung

Trường Sa luôn trong tim mỗi người con đất Việt. Ảnh: Phương Dung

Trải nghiệm đáng nhớ

Tôi may mắn được lựa chọn là 1 trong 2 người phát thanh trên chuyến hải trình của đoàn công tác. Dù đã có nhiều năm làm phát thanh ở đơn vị, cũng cộng tác nhiều chương trình ở ngoài, nhưng chưa khi nào tôi làm việc lại đặc biệt như lần này.

Thời tiết thay đổi, chưa kịp quen với nắng gió biển đảo nên bước lên tàu buổi sáng thì đến chiều là tôi thấy đau họng, âm thanh cứ bạt đi dần. Tôi nhận nhiệm vụ được giao đột xuất mà đầy hoang mang. Nhưng tôi vẫn quyết tâm, quyết tâm được làm việc và được cống hiến.

Ngày nào tổ phát tin của chúng tôi cũng hành quân theo kế hoạch của đoàn, mỗi ngày 2 điểm đảo. Dù vậy, đúng 17 giờ 30 phút hằng ngày, chúng tôi phải biên tập xong nội dung chương trình phát thanh và sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ. Mỗi ngày về đến tàu là chúng tôi ngay lập tức có mặt trên cabin, cùng nhau chụm đầu lại trước màn hình máy tính, nhanh chóng, kịp thời...

"Xin kính chào các thủ trưởng cùng toàn thể các đồng chí! Đây là chương trình phát thanh nội bộ trên tàu của đoàn công tác đi thăm, kiểm tra quần đảo Trường Sa và Nhà giàn DK1..."; "Xin được nồng nhiệt chào mừng các thủ trưởng, các đồng chí đại biểu, khách quý của đoàn công tác Trường Sa trên tàu..."… Chúng tôi đã đọc phát thanh qua bộ đàm điện thoại trên cabin tàu; được đứng nói trên "sân khấu lưu động" của tàu như thế. Mỗi nhịp đọc bồng bềnh, lắc lư theo từng con sóng. Đó là một trải nghiệm về phát thanh dã chiến đáng nhớ vô cùng.

Tôi thầm mong đồng chí, đồng đội của tôi trên các đảo sẽ nhớ những giọng đọc thân quen trong hành trình đẹp của đời quân ngũ ấy. Tôi cũng ước ao trên các hòn đảo ở Trường Sa, những "sân khấu lưu động" ấy luôn đong đầy cảm xúc, ngập tràn tình yêu biển đảo, tình yêu Tổ quốc, tình đồng chí, đồng đội.

Tác giả tham gia phát thanh dã chiến trên tàu. Ảnh: Quang Khôi

Tác giả tham gia phát thanh dã chiến trên tàu. Ảnh: Quang Khôi

Đồng vọng đất liền - Trường Sa

Một cảm giác thật kỳ lạ là khi đặt chân lên Trường Sa, chúng tôi lại thấy mình như đang trở về một nơi thân thuộc biết nhường nào. Bởi, đất mẹ cũng chính là đây, ở giữa biển Đông mênh mông này.

Đất mẹ với cờ Tổ quốc, thấp thoáng mái nhà, ngôi chùa, cuộc sống người dân bình dị… Giữa biển cả mênh mông vẫn có đất đai của người Việt, có dáng hình người dân Việt Nam cần cù lao động và những tiếng cười nói của con trẻ, có tán bàng vuông - quốc hoa của Trường Sa - vẫn ngày ngày che chở cho đảo trước sóng gió khắc nghiệt của biển. Hình ảnh những người con của Trường Sa, những chiến sĩ Trường Sa cũng giống như cây bàng vuông, cây phong ba. Họ là những bông hoa của biển, lặng lẽ nhưng bền bỉ, kiên gan trước muôn trùng sóng gió.

Ở nơi này, mỗi con người, mỗi cảnh vật... là những câu chuyện đáng để chúng ta phải suy ngẫm và trân trọng. Trân trọng những con người ở đây và rồi trân trọng hơn những gì mình đang có trong cuộc sống ở đất liền.

Bởi vậy, chúng tôi luôn muốn nhắn gửi tới cán bộ, chiến sĩ đang làm nhiệm vụ canh giữ biển trời Tổ quốc rằng: Các anh luôn có một bến bờ bình yên, luôn có một nguồn sức mạnh vô tận, niềm tin và tình yêu thương nơi đất liền. Đó là sức mạnh cộng sinh để các anh đạp sóng gió, hoàn thành nhiệm vụ thiêng liêng: Bảo vệ máu thịt của Tổ quốc ở biển Đông.

Đất liền luôn đùm bọc, yêu thương và hướng về những người con nơi đầu sóng ngọn gió. Và họ, những chiến sĩ Trường Sa, cũng luôn hướng về đất mẹ. Đó là sự đồng vọng của đất liền và Trường Sa, là nguồn sức mạnh vô tận để cùng nhau quyết tâm gìn giữ biển trời của Tổ quốc.

Lần đầu tiên đến với quần đảo máu thịt của Tổ quốc ở biển Đông, với tôi, đó giống như hành trình trở về, về với một nơi rất thiêng liêng, ở ngay trong tim mình. Trường Sa gần lắm, ở ngay trong tim mỗi người dân Việt Nam!

Hiệu triệu những trái tim yêu Tổ quốc

Dẫu có say sóng, đuối sức trong hải trình thì mọi người vẫn "cháy" hết mình với mỗi chương trình văn nghệ. Từ trước khi bước lên tàu đến lúc rời bến về lại phố thị, các thành viên đoàn công tác đều thuộc làu "Khúc quân ca Trường Sa".

Ở bất cứ góc nào đó của con tàu, chúng tôi đều có thể nghe những thanh âm vang lên sôi nổi, hào hùng: "Ngày qua ngày, đêm qua đêm, chúng tôi đứng đây gìn giữ quê hương. Biển này là của ta, đảo này là của ta...". Lên các đảo, từ những em bé mẫu giáo đến những người lính hải quân, ai cũng thuộc nằm lòng và sẵn sàng cất cao tiếng hát, hòa chung vào sự kết nối, hiệu triệu những trái tim yêu Tổ quốc cùng hướng về biển đảo quê hương.

Có thể bạn quan tâm

Chiêu trò “việc nhẹ, lương cao”: Vỏ bọc tội phạm mua bán người - Kỳ cuối: Cùng ngăn chặn tội ác

Chiêu trò “việc nhẹ, lương cao”: Vỏ bọc tội phạm mua bán người - Kỳ cuối: Cùng ngăn chặn tội ác

(GLO)- Các cơ quan chức năng, nhất là ngành Công an, chính quyền địa phương là lực lượng chủ công trong phòng, chống mua bán người. Tuy nhiên, toàn xã hội cũng phải cùng vào cuộc và quan trọng nhất là mỗi cá nhân phải chủ động bảo vệ mình bằng cách nâng cao nhận thức, hiểu biết pháp luật.

Dư vang Plei Me

Dư vang Plei Me

(GLO)- 60 năm đã trôi qua kể từ chiến thắng Plei Me lịch sử (tháng 11-1965), nhưng dư vang của trận đầu thắng Mỹ trên chiến trường Tây Nguyên vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của những cựu binh già. 

Một góc trung tâm xã Kon Chiêng.

Đánh thức Kon Chiêng

(GLO)- Từ quốc lộ 19 rẽ vào tỉnh lộ 666 khoảng 40 km thì đến xã Kon Chiêng. Hai bên đường là những triền mía xanh mát, thấp thoáng những mái nhà sàn trong không gian xanh thẳm của núi rừng, gợi về một Kon Chiêng đang vươn mình đổi thay.

Những chiếc bè nuôi thủy sản của ngư dân bị sóng đánh vỡ tan, trôi dạt ven biển.

Xác xơ làng chài sau cơn bão dữ...

(GLO)-Sau cơn bão dữ Kalmaegi (bão số 13), những làng chài vốn yên bình, đầy sinh khí bỗng chốc trở nên xác xơ, trơ trọi và ngổn ngang chỉ sau vài giờ bão quét qua. Cảnh quan rồi sẽ dần hồi phục, nhưng những mất mát, tổn thất vẫn sẽ đè trĩu trên đôi vai người dân ven biển rất lâu nữa...

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ lọt Top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ và hành trình vào top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới

(GLO)- Với nghiên cứu về ô nhiễm vi nhựa và công nghệ xử lý nước thải, Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ (SN 1985, Phân hiệu Trường Đại học Nông Lâm TP. Hồ Chí Minh tại Gia Lai) được Đại học Stanford (Mỹ) và Nhà xuất bản Elsevier vinh danh trong top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

null