Về nhà

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Mấy cơn gió rượt đuổi nhau làm trời đêm mát rượi. Tân ngủ mê trên ghế bố kê cạnh chiếc xe khách mặc kệ cho phía bên kia đường mấy bài hát xuân vẫn ra rả vọng ra từ chiếc loa kẹo kéo.

truyenxuan 2025

Bốn giờ sáng Tân phải dậy chất hàng vào gầm xe để sáu giờ xuất bến. Chợt điện thoại trong túi quần đổ chuông làm Tân giật mình. Vẫn nhắm nghiền mắt, Tân nhấn nút nghe. “Alo, có phải nhà xe Xuân Sang không? Cho tui một vé về Quảng Nam ngày 26 Tết. Tui tên Tám Hồng...”.

Tân nén cơn giận để không thốt lên một câu cộc cằn. Ai lại đi đặt vé xe vào giờ này bao giờ? Tân bảo người đàn bà sáng mai gọi lại. Tân ngái ngủ ngồi dậy, đám đàn ông bên kia đường vẫn chưa tàn cuộc nhậu.

“Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về, nay én bay đầy trước ngõ mà tin con vẫn xa ngàn xa…”. Gã đàn ông dí mắt vào điện thoại, hát bằng cái giọng lè nhè say rượu. Tân ngồi nhìn qua, phố phường xao xác gió cuối năm tự nhiên lòng ngơ ngẩn buồn.

Bốn giờ sáng, phố đã chộn rộn. Mấy chiếc xe ba gác liên tục chở những bao tải nặng trịch tới. Hàng tết, toàn củ hành củ kiệu, đủ loại bánh mứt xanh đỏ từ phố về quê.

Tân hút rột cho xong ly cà phê rồi bắt tay vào việc. Mồ hôi làm tấm lưng gã trai như vừa dội nước. Điện thoại đổ, đầu dây bên kia là một giọng đàn bà lớn tuổi: “Cho tui một vé về ngã ba Hương An hai sáu Tết, tui tên Tám Hồng”.

Nhớ tới cuộc gọi làm mình thức giấc đêm qua Tân bực dọc. Nhìn đồng hồ mới năm giờ kém, Tân gắt: “Cô gọi chi toàn giờ trời ơi, chừ còn chưa tới năm giờ sáng”. Giọng người đàn bà khẩn khoản: “Tui đợi suốt đêm chờ tới sáng gọi liền, sợ không có xe về quê…”.

Tân dịu giọng bảo: “Sáng hai sáu Tết, đúng sáu giờ xe xuất bến, cô ra sớm cỡ nửa tiếng nghe”. Cúp máy xong Tân nhảy lên đầu xe lấy cuốn sổ ghi nguệch ngoạc: “Tám Hồng - Hai sáu Tết - Ngã ba Hương An”.

Những chuyến xe chạy đường dài liên tục không có ngày nghỉ làm Tân bơ phờ, cứ đặt lưng xuống bất kể là ghế bố hay ngồi dựa trên xe là ngủ say như người bị bỏ thuốc mê. Gió đêm thoảng mùi bông vạn thọ. Đã nửa đêm, những người bán bông vẫn không ngừng sắp xếp, bày biện. Vài người tụm lại hỉ hả, bông mùa này bán được hơn năm ngoái.

Một bàn tay vỗ vỗ vào vai, Tân mở mắt nhìn thấy một gương mặt xa lạ đầy nếp nhăn đang nhìn mình. Tân ngồi bật dậy: “Cô kiếm ai?”. Người đàn bà nheo mắt nhìn hông xe, lẩm nhẩm cái tên Xuân Sang màu xanh da trời rồi cười rạng rỡ: “Đúng nhà xe Xuân Sang rồi, cô về Hương An, cô tên Tám Hồng nè con!”.

Tân giật mình móc điện thoại ra xem giờ, sợ mình ngủ quên đến sáng không kịp chất hàng. Chiếc điện thoại nhấp nháy chỉ một giờ sáng. Tân đâm quạu: “Trời đất, chớ cô làm cái chi mà nôn kinh rứa. Sáu giờ xe mới chạy!”. Người đàn bà hình như không đọc được nỗi bực dọc trong câu nói của Tân, miệng vẫn cười: “Về ăn Tết mà con, không nôn răng được”.

Tân tặc lưỡi, đưa tay chỉ cái ghế nhựa ở đuôi xe bảo bà ngồi đấy đợi. Còn mình lại nằm xuống ghế bố, đưa cái mũ úp lên mặt che ánh sáng vàng vọt của đèn đường, cố tìm lại giấc ngủ bị cắt ngang. Xoay qua xoay lại mấy lần vẫn không cách nào ngủ lại được, Tân đành ngồi dậy, kéo cái ghế bố lại sát bà già.

Bà áy náy vì làm Tân mất ngủ, phân bua rằng năm ngoái chứ đâu, bà đặt xe về quê, người ta bắt đặt cọc hai trăm. Hai tám tết, bà gọi đến hết pin, sụp nguồn mà số máy vẫn không liên lạc được. Bà ngồi sụp xuống vỉa hè, cái bọn lừa phỉnh chi thất đức.

“Rứa là tết năm ngoái xóm trọ còn lại mình cô. Tới cơn gió cũng lạnh ngắt, tưởng chừng như thổi từ cái xứ trung du lúp xúp đồi vào tận phương Nam” - bà già phân bua với Tân.

Tân hỏi bà làm chi trong Sài Gòn? Bà kể ngoài quê không còn ai, cái nhà trống trước gió sau, tháng mười, mười một mưa gió bốn bề chẳng trồng cấy chi được. Nghe người quen rủ, bắt xe vô Sài Gòn bán vé số. Cái chân còn khỏe còn đi, chắt bóp cho bữa đau yếu.

Nhìn bà nâng niu cái ba lô, Tân đùa chắc là vàng bạc cả mớ trong nớ. Bà cười, vàng bạc chi mô, gói ghém chút ít về sắm sửa bữa tất niên cho ấm. Mình đi biệt, cái nhà nguội tanh.

Rồi bà quay sang Tân: “Chớ hồi mô xe nghỉ, mùng mấy bây về?”. “Chắc năm ni con không nghỉ. Xe chạy 30 về tới quê, sáng mùng Một quay đầu để mùng Hai về lại. Mùng Một xe chạy gió, không có người khách mô…”. “Răng lạ rứa, tết mà không về nhà. Chỉ những ai không nhà không cửa mới ở ngoài đường đêm giao thừa? Con không về chắc ba má con khỏi ăn tết”…

Giọng bà thảng thốt, y như việc không về quê ăn tết là chuyện ngược đời chưa từng thấy. Mấy câu nói của bà làm mắt Tân cộm lên như có cát rớt vào.

Ba năm rồi Tân không về nhà từ cái ngày ba nói sẽ làm mâm cơm rồi để dì Thắm về ở với ba. Tân đùng đùng nổi giận “có bà Thắm thì không có con” rồi nhảy xe đi Sài Gòn. Má mất từ hồi Tân còn nhỏ xíu, dì Thắm bên nhà bao nhiêu năm qua lại giúp ba nấu cơm, việc nhà cửa. Nhưng mà để dì thay thế má thì không bao giờ.

Thiệt lạ, dưới ánh đèn vàng vọt Tân dốc gan ruột kể cho bà nghe chuyện mình. Ba năm qua Tân nào có kể cho ai nghe dù đó là chú Sang chủ xe coi Tân như con cái trong nhà.

Nghe xong bà già cười giòn, tưởng chuyện chi kinh khủng lắm, hóa ra chuyện nhỏ xí xi. Chứ bây đi suốt, giở lịch ra đếm xem một năm ở với ổng được mấy ngày. Rồi ốm đau có nấu được cho ổng miếng cháo không? Bà lại đưa tay gõ nhẹ vào đầu gối Tân, phải mừng chứ, mừng vì cuối đời ba còn có người bầu bạn.

“Về đi con, về ăn tết với ba. Ông già bây chắc ba năm qua không có tết. Tội, nhà mô không đủ đầy sum họp thì còn chi tết nữa”…

Câu nói của bà Hồng lẫn trong tiếng còi xe, giao nhận hàng tết mà làm Tân đứng sững. Tân nhớ chiều Ba mươi Tết, dáng ba gầy guộc ngồi hóa vàng mớ giấy tiền sau khi cúng tất niên. Mớ khói loang trong chiều, phủ cả lên mái tóc nhiều sợi bạc. Trong gió có cả mùi nước nhưn mỳ gà khử nén thơm phức dì Thắm nấu dưới bếp. Lâu lắc rồi Tân chưa ăn một tô mỳ gà rau sống chuối cây. Tân quay mặt đi, hình như trong mắt có nước.

Trời hưng hửng sáng. Chủ xe cầm bịch cà phê đi tới, mở cửa xe. Bà Hồng rạng rỡ, ôm cái bọc đứng dậy. Khi bước lên xe, bà nghe giọng Tân chắc nịch: “Làm hết hai tám con nghỉ nghe chú Sang, con về nhà!”.

Theo Nguyễn Thị Như Hiền (QNO)

Có thể bạn quan tâm

Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Tấm lòng của mẹ...

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

null