Thương những mùa trăng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Làn gió khẽ đưa cành lá, đôi cánh hồng nhẹ rơi, mùi hương từ chùm hoa cau cuối góc sân tỏa ra dịu nhẹ. Ánh trăng len qua những ngôi nhà cao tầng, lọt xuống khoảng sân nhỏ. Con trai tôi thích thú nhìn bầu trời và chỉ tay về phía ông trăng như hình chiếc đĩa lơ lửng trên cao.

Cu cậu xòe bàn tay hứng, ánh trăng len qua kẽ tay nhỏ nhắn, hắt lên khuôn mặt vô tư. Đã lâu lắm rồi, tôi mới lại ngắm nhìn bầu trời đêm với những trăng sao lấp lánh, hít hà mùi hương của cây cỏ và lắng nghe thanh âm réo rắt của côn trùng như bản đồng ca hợp xướng từ đồng xa vẳng về. Lòng tôi bất chợt trở nên nhẹ nhõm xiết bao!

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Những đêm hè trăng sáng của tuổi thơ chẳng thể nào phai trong tâm trí tôi. Nơi khoảng sân nhà, mẹ ba vẫn cần mẫn bên chiếc máy tuốt lúa, tranh thủ làm đêm để sớm mai nắng lên kịp phơi cho hạt lúa được nắng. Chị Hai phụ mẹ mang lúa đã tuốt đổ ra góc sân. Chỉ trẻ con chúng tôi thì vẫn vô lo vô nghĩ, chạy tới chạy lui thích thú trong tiếng máy tuốt xình xịch, xòe tay chia nhau nắm cốm thơm bà vừa rang xong, rồi lại í ới nhau chơi trò ô ăn quan, trốn tìm…

Chúng tôi hẹn nhau nhảy ùm lên đống rơm to cuối sân nhào lộn, lăn lê, kéo rơm làm nhà, chán chê thì ngồi tụm lại một góc bện rơm thành con nộm để ba cắm nơi góc vườn cho gà khỏi bới đám rau bà trồng. Tiếng cười trong veo rộn cả khoảng sân. Ánh trăng vằng vặc rót lên mái đầu con trẻ, dịu dàng ướp lên khuôn mặt đứa em còn bế ngửa đang dụi đầu trong lòng nội. Trăng chan ánh sáng hiền hậu lên bờ vai ướt đẫm mồ hôi của mẹ cha. Ánh trăng lung linh trên những hạt lúa vàng chị Hai vừa cào mỏng ở khoảng sân kế bên.

Những đêm rảnh rang, ba kê chiếc bàn nhỏ ra hiên, chị Hai hãm ấm chè xanh cho ba tiếp mấy bác hàng xóm. Mẹ bưng rổ lạc vừa luộc, hơi còn bốc nghi ngút, thơm lựng, cả bọn con nít bỏ chơi chạy xúm đến, vừa thổi vừa ăn. Bà ngồi cạnh bên, phe phẩy chiếc quạt mo cho đàn cháu vừa nghịch chơi mồ hôi còn nhễ nhại, tay gỡ mấy sợi tóc bết dính ngang trán của đứa cháu, mắng yêu: “Nghịch quá đã thấy mệt chưa con?”.

Những đêm như thế, nhà chẳng cần bật điện bởi đã có ánh sáng của “chiếc đĩa thần kỳ” treo trên trời cao soi tỏ. Kỷ niệm ấy, bây giờ nhớ lại, cứ như câu chuyện cổ tích ngọt ngào trong thước phim cuộc đời tôi.

Mùa trăng ấy, khi tôi tròn mười tám, tôi đã khóc rất nhiều khi phải chia tay người bạn thân. Tôi mang theo bao ước mơ của tuổi trẻ đến với giảng đường đại học, bạn tôi vì điều kiện gia đình khó khăn hơn nên đành lên thành phố làm công nhân để phụ giúp gia đình. Chúng tôi hẹn nhau vào một đêm trăng nơi quê nhà, sẽ cùng chúng bạn ôn lại kỷ niệm thời thơ bé. Ấy thế mà đã bao lâu rồi, chúng tôi vẫn chưa thể thực hiện được lời hẹn ấy.

Đêm nay, dưới ánh trăng, tôi mang cuốn lưu bút ra đọc, lòng ắp đầy kỷ niệm. Ánh trăng như tấm lụa mềm phủ lên cây cỏ, lấp lánh trên những chiếc đầu trẻ nhỏ đùa nghịch trước sân. Giữa những ồn ào, xô bồ cuộc sống thường nhật, những điện đường, cao ốc, tôi thấy mình may mắn vì vẫn còn được thưởng ngắm bầu trời đêm với những trăng sao lấp lánh, diệu vợi.

Thương sao những mùa trăng lên.

Có thể bạn quan tâm

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

null