Cây cô đơn tự viết một bài thơ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Đó là câu thơ đầu tiên tôi viết khi mười tám tuổi. Thế rồi, những năm sau, tôi lại chẳng biết phải viết thêm như thế nào. Hay, chính tôi mới cô đơn trong cuộc đời này chứ cái cây ấy vẫn một mình xanh tươi, tỏa bóng mát.

Sau này, khi xem bộ phim “Mắt biếc” của đạo diễn Victor Vũ chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, tôi thấy có hình ảnh cây cô đơn (cây vông đồng ở làng Hà Cảng, xã Quảng Phú, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên-Huế). Lúc ấy tôi nhận ra, cái cây trên con đường về làng mình bao năm cũng đơn độc như thế. Và, chính nó đã dạy cho tôi những bài học cuộc đời.

Lần đầu tiên, tôi hỏi bố rằng, ai đã trồng cái cây này? Khác với sự hiểu biết của tôi bây giờ, lúc đó ông đã trả lời: “Đó là nhân duyên của đất trời”. Tôi tin là như thế, mỗi cái cây dù từ tay người gieo trồng hay do gió đưa hạt hoa về đều có duyên cả, chẳng có gì là vô cớ.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Lại nhớ một buổi trưa đi học về, tôi bị hỏng xe đạp, dắt bộ mãi cũng tới nơi bóng mát. Lúc ấy, tôi chỉ biết kiếm được chỗ mát là ngồi nghỉ chứ đâu có nghĩ nhiều. Nhưng rồi, trước mắt tôi là những vết dao trên phần rễ cây nổi lên mặt đất. Ngước lên vòm xanh đang chắn “lửa” mặt trời rồi nhìn lại gốc cây, tôi thấy hổ thẹn với thiên nhiên. Giữa trưa nắng vắng tanh không một bóng người, chỉ còn tôi đối diện với lỗi lầm đấy. Có ai đó đã từng ngồi đây, dưới bóng mát này, trong lúc vui chuyện hay cần che giấu nỗi buồn thương mà băm những vết dao vô tâm đó chăng.

Lần thứ ba là khi tôi đi học xa. Chuyến xe muộn màng đưa tôi về trong một chiều giông gió. Ở miền núi, mưa đến rất nhanh, thoáng chốc đất trời đã tối sầm. Lúc này, cây một mình oằn mình trong gió bão, tôi cảm tưởng như đó là một người đang ghìm mái chèo đưa con thuyền vượt qua sóng dữ. Sau này, đi nhiều nơi, đọc sách nhiều hơn, tôi hiểu ra đó là thử thách để cây cứng cỏi hơn. Phải vượt qua sinh tồn, qua nguy nan ấy mới đủ cả sự linh hoạt và uyển chuyển. Hình ảnh đó cứ đọng mãi trong tâm trí như một bài học mới, chưa từng được học khi còn cắp sách đến trường.

Một hôm, trong câu chuyện qua điện thoại với tôi, mẹ bảo cái cây ấy chết rồi, đã thác sau bao nhiêu năm tuổi thì chẳng mấy ai biết nữa. Tôi bấm máy hỏi bố tôi, ông húng hắng ho nhưng tôi tin không phải vì trời lạnh. Ông bảo tôi hãy về, ông sẽ kể. Tôi trở về khi cái cây ấy chỉ còn là một đoạn gốc được người ta chặt bỏ bởi những vết cắt kết thúc một đời trụ vững trong mưa gió. Giờ thì, hai bố con tôi lại ngồi bên hiên nhìn ra khoảng trống nơi cái cây không còn nữa. Tôi tin lúc này tôi và bố, mỗi người đang nhìn thấy một cái bóng khác nhau, cái bóng cây trong thẳm sâu tâm hồn của mỗi người.

Bố tôi nhấp một ngụm trà rồi trầm ngâm cất tiếng: “Cái cây cũng như người, không thể cô đơn mãi được, sẽ chết dần vì buồn tẻ”. Tôi thắc mắc: “Vì sao trong từng ấy năm, bố và mọi người không trồng thêm những cái cây bên nó?”. Ông bảo, vì ông cũng như bao người ở đây mải miết mưu sinh, mải miết vun đắp cái gốc của riêng mình mà quên một cái cây thường che bóng mát độ đường. Rồi ông hỏi lại, sao con nhiều chữ thế không viết một cái gì về nó để ngày sau những đứa trẻ lớn lên sẽ biết nơi đây từng có một cái cây như thế?

Bây giờ thì tôi đã có thể viết tiếp những câu thơ sau bao năm gián đoạn: “Cây cô đơn tự viết một bài thơ/Bài thơ ấy có hình bóng mát…”.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Vũ khúc cao nguyên

Vũ khúc cao nguyên

(GLO)- Tháng 11, dã quỳ xúng xính váy hoa bung xòe nơi cao nguyên đất đỏ. Dã quỳ như cô gái nhỏ vẫn chung tình thao thiết với cái hẹn nắng lộng, trời xanh.

Dặm dài năm tháng

Dặm dài năm tháng

(GLO)- Tôi ngang qua trường cũ trong một ngày vòm trời xám đục trong bàng bạc hơi sương. Cảnh vật đã không còn như xưa nữa. Chỉ có cây bàng nơi góc sân trường run run giơ những chiếc lá ối đỏ phơ phất vẫy trong gió lạnh.

Ký ức của ba

Ký ức của ba

Bảng khám bệnh điện tử hiển thị con số 106, tôi ngó quanh quất tìm ba tôi. Ông già lại đi lung tung đâu đó. Tôi hớt hải chạy quanh sảnh bệnh viện: “Kia rồi”, chiếc áo kaki màu xanh bộ đội.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.