Cây cô đơn tự viết một bài thơ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Đó là câu thơ đầu tiên tôi viết khi mười tám tuổi. Thế rồi, những năm sau, tôi lại chẳng biết phải viết thêm như thế nào. Hay, chính tôi mới cô đơn trong cuộc đời này chứ cái cây ấy vẫn một mình xanh tươi, tỏa bóng mát.

Sau này, khi xem bộ phim “Mắt biếc” của đạo diễn Victor Vũ chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, tôi thấy có hình ảnh cây cô đơn (cây vông đồng ở làng Hà Cảng, xã Quảng Phú, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên-Huế). Lúc ấy tôi nhận ra, cái cây trên con đường về làng mình bao năm cũng đơn độc như thế. Và, chính nó đã dạy cho tôi những bài học cuộc đời.

Lần đầu tiên, tôi hỏi bố rằng, ai đã trồng cái cây này? Khác với sự hiểu biết của tôi bây giờ, lúc đó ông đã trả lời: “Đó là nhân duyên của đất trời”. Tôi tin là như thế, mỗi cái cây dù từ tay người gieo trồng hay do gió đưa hạt hoa về đều có duyên cả, chẳng có gì là vô cớ.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Lại nhớ một buổi trưa đi học về, tôi bị hỏng xe đạp, dắt bộ mãi cũng tới nơi bóng mát. Lúc ấy, tôi chỉ biết kiếm được chỗ mát là ngồi nghỉ chứ đâu có nghĩ nhiều. Nhưng rồi, trước mắt tôi là những vết dao trên phần rễ cây nổi lên mặt đất. Ngước lên vòm xanh đang chắn “lửa” mặt trời rồi nhìn lại gốc cây, tôi thấy hổ thẹn với thiên nhiên. Giữa trưa nắng vắng tanh không một bóng người, chỉ còn tôi đối diện với lỗi lầm đấy. Có ai đó đã từng ngồi đây, dưới bóng mát này, trong lúc vui chuyện hay cần che giấu nỗi buồn thương mà băm những vết dao vô tâm đó chăng.

Lần thứ ba là khi tôi đi học xa. Chuyến xe muộn màng đưa tôi về trong một chiều giông gió. Ở miền núi, mưa đến rất nhanh, thoáng chốc đất trời đã tối sầm. Lúc này, cây một mình oằn mình trong gió bão, tôi cảm tưởng như đó là một người đang ghìm mái chèo đưa con thuyền vượt qua sóng dữ. Sau này, đi nhiều nơi, đọc sách nhiều hơn, tôi hiểu ra đó là thử thách để cây cứng cỏi hơn. Phải vượt qua sinh tồn, qua nguy nan ấy mới đủ cả sự linh hoạt và uyển chuyển. Hình ảnh đó cứ đọng mãi trong tâm trí như một bài học mới, chưa từng được học khi còn cắp sách đến trường.

Một hôm, trong câu chuyện qua điện thoại với tôi, mẹ bảo cái cây ấy chết rồi, đã thác sau bao nhiêu năm tuổi thì chẳng mấy ai biết nữa. Tôi bấm máy hỏi bố tôi, ông húng hắng ho nhưng tôi tin không phải vì trời lạnh. Ông bảo tôi hãy về, ông sẽ kể. Tôi trở về khi cái cây ấy chỉ còn là một đoạn gốc được người ta chặt bỏ bởi những vết cắt kết thúc một đời trụ vững trong mưa gió. Giờ thì, hai bố con tôi lại ngồi bên hiên nhìn ra khoảng trống nơi cái cây không còn nữa. Tôi tin lúc này tôi và bố, mỗi người đang nhìn thấy một cái bóng khác nhau, cái bóng cây trong thẳm sâu tâm hồn của mỗi người.

Bố tôi nhấp một ngụm trà rồi trầm ngâm cất tiếng: “Cái cây cũng như người, không thể cô đơn mãi được, sẽ chết dần vì buồn tẻ”. Tôi thắc mắc: “Vì sao trong từng ấy năm, bố và mọi người không trồng thêm những cái cây bên nó?”. Ông bảo, vì ông cũng như bao người ở đây mải miết mưu sinh, mải miết vun đắp cái gốc của riêng mình mà quên một cái cây thường che bóng mát độ đường. Rồi ông hỏi lại, sao con nhiều chữ thế không viết một cái gì về nó để ngày sau những đứa trẻ lớn lên sẽ biết nơi đây từng có một cái cây như thế?

Bây giờ thì tôi đã có thể viết tiếp những câu thơ sau bao năm gián đoạn: “Cây cô đơn tự viết một bài thơ/Bài thơ ấy có hình bóng mát…”.

Có thể bạn quan tâm

Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Tấm lòng của mẹ...

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

null