Thong dong trên đồi thông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Mỗi lần về với Tây Nguyên hùng vĩ, tôi lại thích một mình đi trên những ngọn đồi, dưới những cánh rừng thông xanh bằng trạng thái thong dong, an tĩnh nhất. Cảm giác hòa mình cùng màu đỏ của đất bazan, màu xanh mướt của lá thông, của cỏ mềm dưới chân, màu trắng của mây, thiên thanh của trời… là cảm giác tuyệt vời mà những năm tháng rong ruổi ở thành phố tôi không thể nào tìm thấy được.
Về với Tây Nguyên đại ngàn, tôi như được “sống lại” một lần nữa, tâm hồn như trỗi dậy mạnh mẽ, những giác quan cứ thế mà tinh hơn để đón nhận tất cả nét đẹp của thiên nhiên hoang sơ, của đất nước mình. Một nguồn năng lượng mới tự nhiên chảy vào trong con người tưởng chừng như khô cạn sau một quãng thời gian chạy vạy ở thành phố, với muôn vàn lo lắng ưu tư.
Những ngày ở Tây Nguyên của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bởi thế, tôi tranh thủ làm những điều mình thích như một cách để chiều chuộng chính bản thân mình. Tôi thong dong đi trên những cung đường xa thành phố, con đường uốn lượn trên triền núi, đường đèo mát rượi, một bên là núi cao, một bên là thung lũng xanh. Chọn một đồi thông đẹp và ít dốc, tôi dừng chân. Sớm sớm, đồi thông chìm đắm trong sương mờ bảng lảng, đôi khi còn có cả những cụm mây trắng bồng bềnh trôi. Buổi trưa, những vạt nắng xuyên qua tán lá thông rọi xuống long lanh như những sợi chỉ màu, và gió vờn qua mát rượi. Chiều xuống, rừng thông trầm mặc, yên tĩnh như một thế giới riêng dành cho những kẻ lang thang như chúng ta. Từ đây, có thể ngắm hoàng hôn buông, cái màu đỏ rực rỡ huy hoàng nhuộm thắm cả phương Tây xa tít…
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Bất kể lúc nào muốn, tôi lại sắp xếp công việc để thong dong trên những đồi thông. Bạn tôi bảo đó là cách du lịch theo “kiểu nghệ sĩ”, “kiểu văn chương”, chán lắm! Tôi không phản biện lại, bởi mỗi người có một quan điểm, một sở thích, một lối đi khác nhau. Tôi thích điều đó bởi nó đem lại cho tôi những cảm xúc mới mẻ, thanh lọc tâm hồn tôi, để tôi có dịp nhìn ngắm cuộc đời đã qua, ngẫm ngợi lòng người. Tôi thường lên đồi thông một mình, khi thì mang theo laptop để viết tất cả những gì mà mình muốn, không thành tác phẩm cũng được, chỉ cần đó là những dòng viết chân thật, ghi hết cái cảm xúc trong lòng mình lúc ấy. Khi thì tôi đem theo sách để đọc, cũng chỉ những quyển sách mỏng về cuộc sống, về tình yêu, hoặc họa cụ để vẽ vời như một họa sĩ nghiệp dư, hoặc máy ảnh để chụp cỏ cây hoa lá… hoặc một thân một mình, chẳng mang theo gì, kể cả điện thoại di động. Cách tận hưởng thiên nhiên như thế chẳng khác nào là “chạy trốn” muộn phiền, rời khỏi thành phố đông đúc và ngột ngạt.
Mùa này, tôi lại tìm về với đồi thông, lại thong dong trên những triền dốc cao. Nếu thấy ngột ngạt, nặng nề quá, tôi vô tư hét to một câu từ nào đó giữa muôn trùng đồi núi. Cũng chẳng ai nghe cả. Chỉ có âm thanh vọng vào lòng tôi. Những giai điệu thật đẹp!
Nếu một lúc nào đó mệt mỏi, chán nản, bạn hãy thử một lần thong dong trên những đồi thông xanh. Mẹ thiên nhiên luôn biết cách xoa dịu chúng ta sau những bầm dập đau thương và trao trả lại chúng ta những gì tuyệt vời, êm ái nhất…
HOÀNG KHÁNH DUY
 

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.