Nhớ thời thơ bé

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Mấy hôm rày, chiều nào cũng vậy, tôi vừa giật mình vừa lý thú thấy mình như sống lại với giấc mộng tuổi thơ.



Làng tôi, xóm nhỏ ven sông Tam kỳ, nửa chợ nửa quê, điện đường chưa có, chỉ có những tấm bê tông ngoằn ngoèo uốn lượn. Những hàng cau xoã tóc thoai thoải men dọc bờ tre.

Trẻ kéo mo cau. Ảnh: internet
Trẻ kéo mo cau. Ảnh: internet


Rồi bất giác, một hôm tuổi thơ tôi sống dậy. Vừa về đến nhà thấy vài ba cháu nhỏ đứa kéo đứa ngồi trên những bẹ mo cau. Tuổi thơ tôi kéo bẹ cau trên con đường sỏi đá, giờ kéo trên mặt bê tông thú vị chi bằng. Tôi hí hửng chạy theo, cháu ơi cho chú kéo với. Lũ trẻ cười vang, thầy cũng kéo bây kìa.

Vui. Vui với trẻ thơ như được sống lại với chính mình. Tôi hoà vào lũ nhỏ, lúc thì im bế trốn tìm, nhìn lũ trẻ xù xì quẹt lọ thấy ngô nghê. Chỉ có tắm sông thì giờ không ai dám tắm. Nước sông không còn trong sạch như xưa. Ngậm ngùi tiếc nuối cùng Tế Hanh trả những vần thơ về trong kí ức: “Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy – Bầy chim non bơi lội trên sông”

Chúng rủ nhau đi tắm hồ bơi. Hồ bơi cách làng không xa, qua phố thị Tam Kỳ là có. Tắm hồ không thú vị bằng tắm suối tắm sông. Không được nhảy lộn từ nhành cây, không được trần truồng… và không còn kẻ âm thầm giấu quần giấu áo, để khi về che bịt chiếc mo cau.

Giờ mỗi đêm trăng, không được điu dây đánh võng, u bế trốn tìm, bắn súng bù lời, đánh trận giả, nhảy ô làng, đánh trổng, đi đáo, bắn bi…. Tôi khát thèm trở lại tuổi thơ, trở lại với giấc mơ xưa, một miền quê yên ả. Ngắm cánh cò chiều phủ trắng dọc bờ sông.

Ngày về làng nhập cư, thấy mảnh đất bỏ hoang, ao tù, rác rưởi, tôi kêu gọi quyên góp chở đất san lấp mặt bằng tạo lập công viên với ước mong có chỗ cho trẻ em nô đùa đá bóng.

Sân đã nên hình, nhưng người đời không phải ai cũng hiểu được ai. Họ đổ đất, họ chất rơm, họ vứt bỏ lung tung nào đá nào dăm nào củi đuốc. Họ giăng dây bịt đường. Nhìn lũ trẻ ngậm ngùi chạnh lòng bao nỗi xót xa.

Lũ trẻ lại cười vang, chúng đạp xe chạy dọc theo các ngã bê tông, lượn đuổi nhau chơi trò rồng rắn. Tôi giật thót mình, tiếng còi, tiếng phanh kít bánh… đứng sững giữa đường một chiếc ô tô.

Càng khát vọng bao nhiêu càng chạnh lòng tuổi thơ muốn được trở về nơi yên ả. Chốn yên bình nhưng thiếu vắng những sân chơi.

Theo VŨ TRƯỜNG ANH (QNO)

 

Có thể bạn quan tâm

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.