Thành phố nhỏ nơi còn vết tích

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
“Chú Hai có thể giúp cho qua (*) một cuốc. Từ sáng giờ qua vắng khách quá”.

Anh dừng lại trước lời mời của người đàn ông mang khuôn mặt khắc khổ. Tài sản lớn nhất của ông hiện ra trước mắt anh là đôi mắt còn tinh anh và chiếc xe đạp thồ cũ kỹ.

“Qua thấy chú Hai từ nãy giờ đi qua lại, nhưng không dám mời”.

“Con chờ người bạn. Tụi con muốn dạo phố, ăn đêm. Mà thực ra, tụi con muốn trải nghiệm để có kỷ niệm về nơi này”.

Anh không muốn nói với ông già chạy xe thồ có thể đây là chuyến đi đầu tiên và có thể là cuối cùng của anh và nàng tại thành phố nhỏ nhắn thanh bình này. Đáng lý ra, cùng thời điểm này, anh phải bay ra một hòn đảo, cùng với những người khác. Anh cũng chẳng gì lựa chọn nào hơn, theo chuyến ô tô gần 6 giờ chạy trên con đường nơi anh từng đi qua vài lần trước đây, thời chưa gặp nàng. Anh cũng từng ngủ lại vài khách sạn tại thành phố nhỏ này, ấn tượng không mấy tốt đẹp với chất lượng sản phẩm, dịch vụ nghèo nàn, kiểu thiết kế nhà bê tông cốt thép bịt bùng; duy chỉ có thái độ nhân viên niềm nở, kiểu niềm nở tự nhiên của người dân sông nước, chứ không hẳn đến tự sự chuyên nghiệp nghiệp vụ nghề họ được đào tạo.

Lúc chiều, anh đón nàng tại điểm hẹn. Ô tô suýt không quay đầu trong căn hẻm nhỏ cạnh bến tàu. Nàng đã thay bộ cánh thời thượng lộng lẫy và tẩy khuôn mặt hóa trang cầu kỳ bằng chiếc áo đầm màu đỏ chấm bi nữ tính và khuôn mặt trang điểm nhẹ. Chiếc xe vẫn lao nhanh về phía trước, từ lúc ánh mặt trời uể oải soi chiếc bóng yếu ớt vàng vọt cuối cùng trên mặt sông, cho đến khi hai bên đường ánh đèn nhợt nhạt đồng loạt trưng chiếu báo hiệu ngày đã tắt.

Cả hai ngừng hôn khi anh tài xế báo hiệu xe đã chạy hơn 4 tiếng đồng hồ và chuẩn bị về đến khách sạn, nơi anh đặt riêng cho nàng căn phòng đẹp nhất có cửa sổ hướng ra trung tâm thành phố.

“Cô bạn gái chú Hai có khuôn mặt sáng và vầng trán rất lạ”.

Anh chưa từng chú ý nét lạ vầng trán của nàng như lời nhận xét của ông già chạy xe đạp thồ.

“Qua thấy những phụ nữ có khuôn mặt và vầng trán như bạn gái chú Hai thường rất nổi bật, tính cách tự tin”.

“Dạ, cô ấy thông minh, tài giỏi, thành đạt và tự tin so với những người đồng trang lứa. Nhưng thú thật cháu chưa tìm ra nét gì bất thường trên khuôn mặt cô ấy”.

“Cũng chính vì thế nên cô ấy sẽ lụy tình nếu gặp đúng đối tượng. Đàn bà khó hiểu hơn chúng ta nghĩ về họ, phải không chú Hai”.

Dãy quán ăn đêm ven sông chạy bắc ngang qua trung tâm thành phố nhỏ, nơi ông già chạy xe đạp thồ chở qua vài dãy phố ngắn đưa anh và nàng đến ăn khuya đã thưa vắng khách.

Một vài dãy bàn ghế thấp xếp sát sông túm tụm, khoảng năm khách đã ngấm men say, nghêu ngao bài tình ca điệu bolero não nề. Anh biết nàng cũng thích khung cảnh thị tứ tỉnh lẻ như thế này. Nếu không có sự giới thiệu của ông già chạy xe đạp thồ, anh với nàng cũng chẳng biết nơi nào phù hợp nhất cho chuyến ăn khuya và kết hợp nhìn ngắm đời sống đêm của thành phố nhỏ, chỉ trong một đêm duy nhất anh và nàng lưu lại.

Anh và nàng mời ông già chạy xe đạp thồ cùng ngồi vào bàn. Anh hiểu, ông già xe đạp thồ chưa lần nào có dịp thưởng thức những món ngon của dãy nhà hàng ven sông, dù ông sinh ra và lớn lên ngay chính mảnh đất này. Nàng gọi cho cả ba những món ăn ngon nhất và lạ nhất của quán, cùng những lon bia ướp lạnh để cả ba có dịp hàn huyên những câu chuyện đời. Anh không muốn nói trực tiếp với 2 người ngồi bên cạnh, ngay chính khoảnh khắc này, anh bần thần nhớ về người cha của mình cho dù chưa lần nào anh nhìn thấy mặt, kể cả qua tấm hình nào.

Mẹ anh kể, 2 người sống cùng nhau cho đến khi anh được sinh ra tròn 1 tuổi 2 tháng và 4 ngày. Cha anh ít nói, trầm tư sau những thăng trầm chạm tuổi 30. Cha anh có rất ít bạn chí cốt, những người bạn quan tâm thời cuộc nhưng bày tỏ chừng mực, riêng tư. Nhiều khi mẹ anh vô tình lắng nghe họ đang bàn luận chuyện gì đó liên quan đến cán bộ cấp làng xã, nhưng âm lượng rầm rì như chuyện đại sự phạm húy liên quan thiên triều.

Mẹ anh nhớ rõ một buổi tối mùa đông cha anh nói đạp xe xuống thị trấn mua côn trùng về thả vó đánh cá cải thiện bữa ăn gia đình trong mùa đông mưa dầm giá lạnh. Cha anh đạp xe đi mãi không về kể từ đêm hôm ấy!

Ngay từ trước khi ông già chạy xe đạp thồ đưa anh và nàng đến quán ăn khuya ven sông giữa lòng thành phố, anh đã quyết định sẽ trả gấp nhiều lần số tiền bình thường ông già nhận từ những vị khách khác.

Khi ông già chạy xe thồ thả anh và nàng xuống cổng khách sạn, anh nắm tay nàng đi nhanh vào sảnh tiếp tân. Anh không muốn nhìn thấy nước mắt rơi ra từ khuôn mặt khổ hạnh của ông già chạy xe đạp thồ.

Anh ôm chặt lấy nàng khi cả hai bước vào căn phòng có nhiều cửa kính nhìn xuống trung tâm phố. Anh nghe thoảng mùi mật ong từ môi nàng. “Em yêu anh nhưng em phải xa anh ngay và luôn”, nàng thì thầm trong trạng thái như đang nghiến chặt răng.

*

* *

Vẫn là cung đường anh và nàng từng đi về thành phố nhỏ trong buổi tối cùng ăn khuya với ông già chạy xe đạp thồ, chuyến này anh quay trở lại có điều gì đó thay đổi. Thật kỳ lạ, đây là cung đường anh đi về hàng trăm lần trong các chuyến thương vụ, và cả những chuyến đi riêng tư thăm viếng người thân, bạn bè. Hai mươi năm nay, chưa khi nào anh phát hiện sự thay đổi lớn nào từ cảnh vật xung quanh, nó vốn dĩ là nơi chậm thay đổi nhất trong các vùng anh từng đến.

Anh quan sát kỹ thêm lần nữa để xác tín về sự thay đổi. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có sự dịch chuyển hay biến hóa nào từ cảnh vật, nhà cửa, phố xá, con sông, kể cả quán ăn ven đường anh và nàng cùng thưởng thức bữa cơm với canh chua cá lóc, thịt gà kho gừng, uống nhanh lon bia trước khi trời sập tối.

Khi xe băng qua cây cầu lớn có đường dẫn vào thị trấn gắn tên gọi một dòng sông, anh kịp nhận ra sự thay đổi anh đang liên tưởng thật ra có thể do vắng nàng. Anh thường nhớ nàng khi anh băng qua những nơi chốn anh và nàng đã đến. Suy cho cùng, cảm khoái lang bạt chỉ có ý nghĩa trọn vẹn khi chúng ta đi cùng ai, chứ không lệ thuộc phạm trù đi về đâu. Dần dần, anh phát hiện nàng từ chối khéo chuyến đi đáng lẽ cả hai sẽ cùng hành trình. Nàng luôn có nhiều lựa chọn. Anh chọn cách đi một mình, lặng im.

Anh cũng thường nghĩ nhiều về nàng khi anh ngồi trên những chuyến bay đường dài. Suy nghĩ về giới hạn của cuộc sống trong diện tích giới hạn của chiếc máy bay đang bềnh bồng trên bầu trời rộng lớn nhưng quá nhiều rủi ro bao vây. Nhiều chuyến bay rơi vùng nhiễu động hoặc tâm bão, anh tưởng cuộc sống mình sắp kết thúc, nhưng cuối cùng điều kỳ diệu luôn đón anh ở phía trước, tất cả chuyến bay an toàn tuyệt đối.

Trong khoảnh khắc mơ hồ sinh tử, anh nghĩ về điều gì thường cũng chính nỗi lòng sâu kín, nhưng cũng hạnh phúc của anh. Hạnh phúc khi ấy, khó lý giải, ly kỳ, lạ lẫm, ảo diệu. Cũng không ít lần trong khoảnh khắc ấy, anh nghĩ về cha anh và ông già chạy xe thồ nơi thành phố nhỏ anh từng gặp, hình như giữa họ có điểm gì đó đặc biệt, vừa xa lại vừa thân với anh.

Có một chi tiết còn liên quan mà anh nhớ sau đêm anh và nàng chia tay ông già chạy xe thồ tại thành phố nhỏ: trên đường về nàng nhận định ông già chạy xe thồ có nét rất giống ông ngoại nàng, người mà nàng chỉ nghe kể qua lời mẹ nàng. Ông ngoại nàng là một thầy giáo làng, mắt mù nhưng có biệt tài xem tướng. Ông ngoại nàng được nhiều phụ nữ mê không phải tài dạy học và tài tướng số, mà ở giọng thủ thỉ thầm thì khi trò chuyện với phụ nữ như đang bàn chuyện cơ mật.

“Có lần mẹ dạy khi em 17 tuổi: đàn ông có vạn kiểu, mà kiểu đáng tin đối với phụ nữ nhất là họ khù khờ chuyện ái tình, và phải có nhân thân, lai lịch thật rõ ràng”.

----------------

(*) Đại từ xưng hô ngôi thứ nhất, được sử dụng tương tự như từ tao, thể hiện sự thân tình của người trên với người dưới

Có thể bạn quan tâm

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.