Thanh âm của suối rừng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Có lẽ, không khó để cảm nhận cái hay của trưng trong không gian vốn thuộc về nó nơi rừng núi, suối đồi hay cả giữa một dàn nhạc giao hưởng hoành tráng.

Ai đã từng nghe những bản nhạc viết cho đàn trưng mang đậm hồn rừng núi như: “Suối đàn trưng”, “Tây Nguyên chào mặt trời”, “Vũ khúc Tây Nguyên”… chắc chắn sẽ bị cuốn hút bởi âm thanh mộc mà thanh, tiết tấu nhanh mà tinh, uyển chuyển, linh hoạt như suối róc rách, như chim ríu rít, thôi thúc, đắm say.

Mỗi lần được nghe những giai điệu trầm bổng của cây đàn t'rưng, tôi vẫn từng tự hỏi, tại sao tâm hồn, tính cách đồng bào Tây Nguyên lại đầy chất nghệ sĩ, tại sao họ có khả năng chế tác và biểu diễn các nhạc cụ của dân tộc tài tình đến vậy? Phải chăng cái lồng lộng phóng khoáng của núi đồi, cái thênh thang mưa ngàn gió bạt của đất trời đã hun đúc tâm hồn họ, đã phả vào bài ca vị mặn mòi của mồ hôi trên rẫy, vị ngọt ngào của mật rừng, nét mộc mạc của sắc đỏ pơ lang, của tiếng sơn ca thánh thót núi rừng và tình yêu say đắm chung chiêng cả đất trời của các chàng trai, cô gái Tây Nguyên.

Nếu quan niệm trong âm nhạc có “phái tính”, tôi luôn tin cồng chiêng Tây Nguyên là thanh âm của “phái mạnh”, gợi từ nét trầm hùng ngân vang, từ sự kết nối linh thiêng, còn giai điệu t'rưng lại mang vẻ đẹp đầy “tính nữ”. Mềm mại, linh hoạt như nước chảy, như suối reo. T'rưng-người con gái của núi rừng, mộc mạc sinh ra từ thân nứa thân tre, lớn lên trên rẫy theo nhịp trỉa bắp, hái quả của người mẹ, người em sớm sớm, chiều chiều.

T'rưng là nhạc cụ dân tộc độc đáo của Tây Nguyên. Ảnh: Đức Thụy

T'rưng là nhạc cụ dân tộc độc đáo của Tây Nguyên. Ảnh: Đức Thụy

Hiếm có nhạc cụ dân tộc nào đã đi được những dặm đường dài rực rỡ như trưng. Càng đi xa càng nhuận sắc, càng phát tiết. Chắc hẳn cố Nghệ nhân Ưu tú Nay Pharr khi ngày đầu tiên mang t'rưng xuống núi và trình làng tại thủ đô Hà Nội cách đây mấy chục năm cũng không thể ngờ đứa con yêu của mình lại thành công đến thế. Từ nhạc cụ quen thuộc và thô mộc của các đồng bào dân tộc thiểu số Jrai, Bahnar, Ê Đê, trưng đã trở thành nhạc cụ dân tộc theo ý nghĩa trọn vẹn nhất, ở tính đại diện và tính bản sắc.

T'rưng làm từ tre nứa. Cây tre Việt Nam, loài cây biểu trưng cho mộc mạc thuần hậu của làng quê. Nét mộc ấy hiện diện trên từng mảng đàn-nốt nhạc, trong cấu trúc của thân đàn và giá đỡ, trong dụng cụ gõ, trong thanh âm của loại nhạc cụ tự thân vang, tựa như một “thổ âm” riêng-quý của một vùng miền. Ở đó, nét mộc mạc rừng núi giao hòa với những gì gần gũi, dân dã của nhạc cụ dân tộc như đàn bầu, sáo trúc… mà không mất đi chất Tây Nguyên riêng của nó. Tựa hồ, mộc lại là nét duyên, là vẻ cuốn hút khó cưỡng của một cô gái đẹp và tài năng. Phải chăng trưng từ khi được chế tác đã gắn liền với tâm hồn con người lao động “ăn rừng ngủ núi”, tự nhiên, chân chất mà không kém phần tài hoa, nghệ sĩ. Nét đẹp có phần hoang dã và độc đáo ấy đã mang tiếng đàn t'rưng vượt qua bao núi non, hòa vào dàn đồng ca nhạc cụ dân tộc rồi vươn mình ra biển lớn.

Tôi tin, ai đã từng nghe những bản nhạc viết cho đàn trưng mang đậm hồn rừng núi như: “Suối đàn t'rưng”, “Tây Nguyên chào mặt trời”, “Vũ khúc Tây Nguyên”… chắc chắn sẽ bị cuốn hút bởi âm thanh tiếng đàn mộc mà thanh, tiết tấu chủ đạo nhanh mà tinh, độ băng lướt trên thanh mảng uyển chuyển, linh hoạt như suối róc rách, như lửa bập bùng, như chim ríu rít, thôi thúc, đắm say lòng người. Tiết điệu đó dễ khiến người nghe mường tượng trưng là “cô gái không biết buồn”, khó để lại dư vị sâu lắng, bởi lúc nào cũng gấp gáp như nước chảy thác reo, hoạt bát và tràn trề thứ năng lượng bất tận của đất trời. T'rưng “cân” lại những điều ấy bằng nét ngân vang, luyến láy, chồng âm từ những thanh tre có độ dài và lớn phù hợp, một đầu vát nhọn, một đầu là mắt khúc khép kín tạo thành bầu cộng hưởng, được sắp xếp thành hình thang theo cao độ. Có những nốt rung vang trong trẻo tựa giọt đàn piano, những nốt gõ vào thanh nứa già, đanh mà đẹp và sang như tiếng chuông ngân nga.

Không khó để cảm nhận cái hay của t'rưng khi diễn xướng trong không gian nó thuộc về là thiên nhiên, rừng núi, suối đồi. Nhưng ai đã từng nghe trưng trong không gian thính phòng, giữa dàn nhạc giao hưởng hoành tráng chắc cũng không khỏi ngạc nhiên và thích thú. T'rưng đưa ta đến những cung bậc cảm xúc không ngờ, say đắm và thán phục khi tiếng đàn dân tộc vang lên. Giữa rừng violon, viola, cello dặt dìu hòa tấu, t'rưng tự tin tạo một lối chơi độc diễn, một giọng solo dày và đẹp không thể lẫn. Mỗi điệu ngân rung dội vào lòng sức sống và sức cuốn hút hiện sinh mãnh liệt. Có cái gì như thể vừa truyền thống vừa hiện đại, vừa đậm đà chất dân tộc và bản sắc riêng chảy tràn trong cung đàn t'rưng, uyển chuyển và tinh tế đến không ngờ.

Tôi rất thích nghe những bài “cover” phiên bản t'rưng đầy chất lửa chơi trên nền nhạc latinh như despacito. Ở đó, trưng tha hồ tung tẩy tiết điệu sở trường và thế mạnh của mình là các nốt nhanh, ngân, rung và luyến không kém gì âm điệu đặc trưng của guitar. Sở hữu vẻ đẹp tiềm năng “thiên bẩm” ấy, trưng từ lâu đã trở thành gia sản quý giá của đồng bào Tây Nguyên và dân tộc Việt Nam. Trên con đường âm nhạc thênh thang vô tận, mỗi bước đi của nó đều phóng khoáng, rộng mở đón nhận vào lòng nhiều nét tinh hoa hiện đại, đồng thời kiên định với bản sắc vốn có như một giá trị không lặp lại.

Tôi đã từng nợ trưng một tiếng lòng, bởi bấy lâu nay lớn lên trên cao nguyên nắng gió, đôi tai và trái tim vẫn vô tư lấp đầy giai điệu trưng, mặc nhiên đón nhận nó như đón nhận hơi thở từ gió, mát lành từ nước, mà không biết trưng đẹp và quý đến ngần vậy. Để giờ đây, mỗi phút giây nhịp đàn ngân rung, tôi lại thấy lòng mình dội lên niềm yêu mến, thấy tâm hồn thơi thới giữa biêng liêng đất trời và trong trẻo suối đàn reo ca.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

null