Tết là để trở về

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Mong rằng, những đứa con xa quê sẽ chắt chiu từng cái tết để trở về nhà bên gia đình, bên cha mẹ. Bởi, chúng ta đâu biết sẽ được gặp cha mẹ mình được bao nhiêu mùa xuân nữa...

Mỗi lần nhắc về tết, lòng tôi lại trào lên những xúc cảm khó tả.

Hơn 12 năm rời quê hương (tỉnh Thanh Hóa) vào Sài Gòn lập nghiệp, niềm vui lớn nhất của tôi chính là đếm ngày về quê ăn tết. Dù khi đã có gia đình hay còn độc thân, sự mong chờ ấy không hề thay đổi.

Đến độ, chỉ cần bước vào đầu tháng 12 Dương lịch mỗi năm, ti vi, điện thoại của tôi luôn bật nhạc tết. Lên công ty, tôi cũng nhờ đồng nghiệp mở nhạc xuân để lòng thấy rộn ràng. Trên đường chỉ cần một cơn gió se lạnh cũng khiến trái tim bé nhỏ này nôn nao.

Có nhiều người than thở với tôi rằng, lớn rồi, tết ngày càng nhạt và nhiều nỗi lo quá, chẳng thích tết chút nào. Mỗi người sẽ có một lý do cho riêng mình. Nhưng với tôi, tết nay hay tết xưa đều vẹn nguyên, đầm ấm và đáng mong chờ như thế.

Tôi sinh ra ở một làng quê bình yên và mộc mạc. Gia đình tôi đông người, 6 chị em gái và 1 đứa em trai. Chúng tôi đã cùng nhau lớn lên trong tuổi thơ thiếu thốn, cơ cực nhưng đầy ắp tình yêu, sự dạy dỗ nghiêm túc và học hành tới nơi tới chốn.

Gia đình tôi là trưởng 1 chi họ, rất lễ nghi và phép tắc. Tôi thuộc lòng từng khoảnh khắc của tết. Những ngày theo mẹ đi chợ tết, chẳng để làm gì, chỉ cần nhìn dòng người tấp nập buôn bán, hít hà hương thơm quần áo mới, tôi cũng đã thấy đó là một món quà. 28 Tết cũng là ngày gói bánh chưng, làm thịt heo, dọn dẹp thật sạch tất cả ngóc ngách trong nhà. Bận mà vui. Chiều 30 Tết, cả gia đình tất bật làm thịt gà, nấu chè, chuẩn bị mâm cơm đón giao thừa, ăn bữa cơm tất niên.

Ngôi nhà tuổi thơ, nhìn thôi cũng đã thấy tết

Ngôi nhà tuổi thơ, nhìn thôi cũng đã thấy tết

11 giờ đêm giao thừa, tôi xúng xính chuẩn bị mặc đồ mới thật đẹp. 12 giờ đêm, khi đồng hồ vừa điểm, nghe đọc thư chúc tết của chủ tịch nước, nghe bài hát Gần lắm Trường Sa, nhìn cha rưng rưng vì xúc động. Kết thúc nghi lễ, cha bắt đầu đánh trống báo hiệu một mùa xuân mới rộn ràng. Gia đình quay quần ngồi chúc nhau và lì xì năm mới.

Chúng tôi cũng tất bật chuẩn bị cỗ bàn để chờ anh em họ hàng đón chúc tết ngay trong đêm. Mỗi đêm giao thừa như thế, có khoảng 20-30 người trong họ hàng tới chúc tết, không khí thật ấm nồng.

Giờ đây, cha mẹ đã già, con cháu đã lớn nhưng vẫn duy trì thói quen làm thịt heo, gói bánh chưng ngày 28 Tết. Bởi, cha tôi bảo, vất vả nhưng như vậy mới là tết. Khi chúng tôi đã lớn, cứ đến tháng 12, mẹ lại mỏi mòn trông ngóng những đứa con xa. Cha mẹ tôi luôn ở đó để gìn giữ nếp nhà, nét tết, để con cháu đi xa trở về luôn cảm thấy được bé lại, vô tư, hồn nhiên.

Dù mỗi đứa mỗi nơi, nhưng năm nào, chúng tôi cũng hẹn về ăn tết đủ đầy với gia đình. Mùng 3 Tết được chúng tôi mặc định là ngày đoàn tụ. Khoảnh khắc 7 chị em quây quần bên ông bà cha mẹ trong 1 căn phòng trải manh chiếu mỏng rộng 10m2 ngồi kể chuyện đến sáng sẽ chẳng bao giờ có thể phai nhòa trong tâm trí. Tôi nhớ lắm mùi hương nghi ngút, nhớ chén chè đen ngọt ngào, nhớ miếng thịt gà săn săn lạnh lạnh còn ám chút bụi nhang.

Gia đình tôi đã luôn giữ gìn từng nét phong tục đặc trưng như thế để nuôi dưỡng và làm hành trang cho tôi suốt cuộc đời. Mỗi khi vấp ngã, khó khăn, tôi đều biết, mình luôn có một nơi để trở về, có một khoảng thời gian để chữa lành, có một bến đỗ để hy vọng.

Mong rằng, những đứa con xa quê cũng sẽ nghĩ như tôi, chắt chiu từng cái tết để trở về nhà bên gia đình, bên cha mẹ. Bởi, chúng ta đâu biết, sẽ gặp cha mẹ mình được bao nhiêu mùa xuân nữa. Bởi, xã hội đang sống vội và sống nhanh, khi lớp người cũ đã không còn nữa, tôi lo sợ rằng con mình và ngay cả mình cũng sẽ không còn chạm tới văn hóa tết cổ truyền được nữa!

Có thể bạn quan tâm

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

null