Que kem mùa hè

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Những ngày cuối tháng ba, nắng cạn sông cạn suối. Tây Nguyên vào mùa khô cạn nhất trong năm. Lướt trang Facebook của một người bạn, tôi chợt thấy ảnh những que kem, mới chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được sự thơm ngon, mát lạnh. Bao ký ức lại ùa về.

Tôi nhớ về những ngày hè nóng bức ở quê nhà hồi thơ ấu. Những ngày mà từ tầm ban trưa, cả làng vang vang thanh âm phát ra từ cái ống loa be bé gắn vào quả cao su của người bán kem: “Kem… mút... kem… mút”. Chú bán kem đạp những vòng xe nhẹ nhàng, từ tốn dạo khắp làng. Chỉ cần nghe thanh âm ấy, lũ trẻ chúng tôi vội lấy chiếc dép rách, bì lông gà, lông vịt... để đổi kem. Nhiều khi đến nơi thì chú ấy đã đi qua mất, đành quay về chờ tới hôm sau.

Mẹ tôi không cấm chị em chúng tôi ăn kem. Những gia đình khác trong xóm cũng không cấm con cái trong nhà. Nhưng các mẹ đều có chung một câu nói, đại ý: Những cây kem đục đục ấy được người ta múc nước sông lên và làm lạnh đấy. Câu nói ấy cứ ghi sâu trong ký ức hoài nghi của tôi, rằng có phải không mà que kem màu cũng giống màu nước sông quê mình? Có phải từ sự nghèo khó mà con người ta đã biết dối gian? Bây giờ thì tôi biết, những người mẹ nói với con mình như thế là để con bớt đi thói quen ăn quà vặt, khi gia đình còn biết bao chật vật, khó khăn. Thật ra, những que kem màu đục đục kia được làm bằng đường đỏ. Người làm kem lấy đường đỏ làm thì sẽ giảm giá thành, đảm bảo giá cả phải chăng để bán cho trẻ em nghèo.

Ảnh minh họa (nguồn: Internet).

Ảnh minh họa (nguồn: Internet).

Những ngày này, thi thoảng các con tôi lại xin mẹ cho ăn những que kem, những ly kem sắc màu bắt mắt, hương vị ngọt ngào. Thời của con sẽ làm những ký ức khác cho con nhưng với tôi, que kem đục đục kia là que kem mát nhất và ngọt đến bây giờ.

Nghe tôi kể lại chuyện xưa, con xuýt xoa ước một lần được ăn que kem ngày ấy để so sánh hương vị. Nhưng tôi biết, ký ức của mỗi người một khác, mỗi thời đại một khác. Có lẽ ngày nay có ít nơi, nếu không muốn nói là không có xưởng sản xuất nào làm loại kem ấy nữa. Cho nên, năm nào cũng vậy, cứ đến mùa khô với cái nắng chang chang khắp phố này, tôi lại nhớ về tuổi thơ cùng ký ức que kem một thuở.

Có thể bạn quan tâm

Sân trường rộn tiếng cồng chiêng

Sân trường rộn tiếng cồng chiêng

(GLO)- Cứ mỗi buổi sinh hoạt, khuôn viên Trường Phổ thông Dân tộc bán trú THCS Lơ Pang (xã Lơ Pang, huyện Mang Yang, tỉnh Gia Lai) lại rộn ràng tiếng cồng chiêng. Âm thanh quen thuộc ấy đến từ đôi tay nhỏ bé của các em học sinh thuộc Câu lạc bộ (CLB) Cồng chiêng của trường.

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Vị quê giữa phố

Vị quê giữa phố

(GLO)- Đó là những thức món rất dân dã, thậm chí trước kia còn được gọi là món “con nhà nghèo”. Vậy mà giờ đây vị quê lại thành “đặc sản” giữa phố.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

(GLO)- Là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của thế hệ thơ chống Mỹ cùng thời với Nguyễn Khoa Điềm, Hữu Thỉnh, Bằng Việt, Hoàng Nhuận Cầm, Lưu Quang Vũ, Nguyễn Trọng Tạo, Phạm Tiến Duật, Thu Bồn... nhưng Thanh Thảo có một giọng thơ riêng, thiên về trí tuệ và một lối tư duy trực cảm.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Người giữ nghề dệt thổ cẩm ở Ia Rsươm

Người giữ nghề dệt thổ cẩm ở Ia Rsươm

(GLO)- Không chỉ dệt thổ cẩm giỏi, chị Rah Lan H’Nghí (SN 1988, buôn Toát, xã Ia Rsươm, huyện Krông Pa, tỉnh Gia Lai) còn nhiệt tình chỉ dạy cho chị em trong buôn để góp phần bảo tồn và phát huy nét đẹp văn hóa truyền thống của dân tộc.