Pleiku, thương mùa ký ức

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từng viết: “Thời gian đã làm cho người này không còn giống như trong nỗi nhớ của người kia”.

Vậy một thành phố thì sao, có đủ nhiệm mầu để giữ lại hết thảy những gì đã hằn sâu trong ký ức của bao người đi kẻ ở? Tôi tự hỏi lòng mình như thế mỗi khi nghe ai đó từ xa về, nói rằng Pleiku bây giờ khác quá.

Có yêu lắm thì mới nhận ra sự đổi thay trong một con người, một miền đất. Người sống trọn một đời ở Pleiku còn thấy phố xá biến chuyển từng ngày, huống hồ những người ở xa về. Dù cái “lưng lửng” của dáng hình một đô thị miền cao vẫn còn đó, không xa xôi hẻo lánh nhưng cũng chưa hẳn được gọi là chốn đô hội phồn hoa. Khoảng giữa ấy, tôi xem như là một ngóng chờ.

pleiku-thuong-mua-ky-uc-bg.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Trở lại Pleiku sau tháng ngày dài xa cách, người ta vội tìm ngay “khoảng trời lá thông” vời vợi gió, tìm con dốc một đời mắc võng giữa lòng phố thênh thênh hay phải chạy ngay đến hàng cây lối cỏ nào gợi cho họ về một sự kiện lịch sử đã từng diễn ra nơi đây.

Người ta vội nhớ những sớm phố quen ngồi đợi sương mờ, nghe giọt cà phê nhỏ xuống đếm ngày trôi. Nhưng thảng hoặc, cố tìm mà chẳng gặp. Bởi có tình yêu nên cũng có nỗi hoài niệm về một nét gì đó của thuở ban đầu khi Pleiku hãy còn phố nhỏ, lối nhỏ thoảng hương đồi vắng. Và cũng vì có tình yêu nên người ta cứ sợ Pleiku “má đỏ môi hồng” một ngày kia bị cái lễ lạt làm cho mất đi nét trữ tình riêng có.

Tôi nhớ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lúc sinh thời cũng từng ước mơ cho những thành phố ông qua được đô hội hóa, đô hội hóa chứ không phải sa mạc hóa. Nghĩa là, ông canh cánh bên lòng làm sao cho phố phường được “ngày ngày thắp nến lên hai hàng, lễ lạt trên tầng lá xanh, lễ lạt trên từng nẻo đường, khắp mọi nhà và trong mỗi con tim”.

Hồ như, ngay đến những người bình thường, sống một đời lặng lẽ nhất cũng hiểu được, quê hương là nguồn cội, là gốc gác của tình yêu và thân phận mình. Chỉ là, đôi khi người ta quên mất rằng, Pleiku cũng như muôn vàn thành phố khác, không tránh được những đổi thay. Và cũng không thể nào đi qua cái thâm trầm của thời gian mà giữ cho bằng hết những gì từng là ký ức trong trí nhớ của bao người.

Có người bảo phố là triển lãm của sự sống. Mà đúng thế thật! Và hẳn đã nhận lấy cái sứ mệnh “triển lãm” ấy tự lâu nên thành phố vẫn phải đổi thay trong từng nhịp thở. Pleiku chia cho mỗi người trong chúng ta một mảnh ký ức về nó. Như muốn nói “chia cho em một đời tôi/một cay đắng/một niềm vui/một buồn”. Thành phố nào cũng được gắn cho bao thế sự. Thế nên, tôi thấy phố chật đi không phải bởi cộ xe mà vì kỷ niệm. Trong từng kỷ niệm ấy, có chúng ta. Mỗi người dự phần như một mảnh ghép nhỏ cho Pleiku thân yêu.

Thật ra, tôi chưa bao giờ thảng thốt thấy phố mình lạ lẫm. Dẫu con đường này thiếu đi một bóng cây, lối về kia vắng rồi một quán nhỏ. Thành phố hàng ngàn dân vẫn có một điều gì khẽ ấm áp và tin cẩn lấp ló đằng sau những sớm nắng chiều mưa.

Đâu đó cây cối, mặt đường, những mùa hè nho nhỏ, ô cửa trổ trên những tường vách, hai cánh khép mở thường khi… mọi thứ hình như vẫn thế. Hoặc ít nhất là trong tôi, mọi thứ gần như vẫn thế. Không phải do thơ ngây, mà chính vì Pleiku là quê hương. Đâu thể nào tách rời quê hương khỏi tuổi thơ và ký ức. Thành phố này sẽ mãi mãi thân thuộc, thế thôi.

Pleiku của chúng ta chưa bao giờ thiếu một chỗ ngồi yên lắng. Chẳng phải người từ xa về, gác lại những bộn bề trên đất khách, cốt cũng là để tìm một khoảnh khắc bình dị như thế hay sao? Tôi nghĩ, cái quý giá nhất mà một thành phố có thể cho chúng ta chính là khoảnh khắc.

Mường tượng cảnh một người vừa bước xuống sân bay, xốc lại ba lô rồi vội hít một hơi dài cái thanh sạch của khí trời, nhìn lên cái bàng bạc của màu trời phố núi cao nguyên và gọi đó là “trở về”. Chỉ cần như vậy và bằng lòng để Pleiku được hòa điệu với tháng năm trong từng thay đổi nhỏ.

Có thể bạn quan tâm

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Góc bếp, hiên nhà

(GLO)- Góc bếp, hiên nhà có lẽ là nơi yêu thương chăm chút nhất thuộc về người phụ nữ của gia đình. Mà thực ra, có người phụ nữ nào là không thuộc về gia đình, dù ít hay nhiều, dù hiện đại hay truyền thống.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nét chữ đầu xuân

(GLO)- Sau chuỗi ngày đông giá lạnh, tia nắng ấm áp mùa xuân đánh thức tất thảy những nụ mầm. Luồng sinh khí mới thổi qua như một cuộc chuyển giao âm thầm mà mãnh liệt. Một vòng tuần hoàn lại bắt đầu cho những ước mong.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít trầu cau

(GLO)- Mỗi dịp trong nhà có việc trọng, soạn mâm cỗ cúng, bao giờ cha cũng nhắc chị em chúng tôi chuẩn bị một lễ trầu cau. Nhà tôi ở phố, dù đất đai không rộng nhưng luôn trồng một cây cau và thả mấy dây trầu dưới gốc cho chúng vấn vít leo lên thân cau.

Mùi bếp, mùi tết

Mùi bếp, mùi tết

Cuối năm, gió đã chuyển mùa. Cái lành lạnh len lỏi trong từng nhành cây, ngọn cỏ và luồn qua từng kẽ hở bên khe cửa tràn cả vào ngóc ngách từng gian nhà. Trong không gian êm đềm, tôi cảm nhận rõ mùi bếp, mùi Tết đang về trên từng căn bếp nhỏ.

Thẳm sâu miền Tết

Thẳm sâu miền Tết

(GLO)- Ngay lối về nhà tôi, xuyến chi đã bung sắc hai bên đường. Mùi hương trầm loang trong gió xa. Thoảng trong gió, vị mứt gừng cay nồng lên những ngày cuối năm.

Thơ Ngô Thanh Vân: Xuân về trên bazan

Thơ Ngô Thanh Vân: Xuân về trên bazan

(GLO)- "Xuân về trên bazan" của tác giả Ngô Thanh Vân tái hiện vẻ đẹp của mùa xuân, của sự đổi mới và hy vọng. Những hình ảnh "mầm non ngậm giọt sương mai", "lá hát điều gì mê say trong gió"... mang đến cảm giác thanh thoát, nhẹ nhàng, như làn sóng dịu êm của thiên nhiên đón chào một mùa xuân mới.

Cõi hoa vàng

Cõi hoa vàng

(GLO)- Không biết đã bao lần tôi thả bước giữa những đồi chè Biển Hồ xanh ngát. Nơi ấy có những cây muồng già sum suê tỏa bóng, đan xen trong vườn chè. Mùa hoa muồng nở rộ, những chùm hoa vàng dắt díu, đung đưa, ánh lên trong nắng sớm. 

Về nhà

Về nhà

Mấy cơn gió rượt đuổi nhau làm trời đêm mát rượi. Tân ngủ mê trên ghế bố kê cạnh chiếc xe khách mặc kệ cho phía bên kia đường mấy bài hát xuân vẫn ra rả vọng ra từ chiếc loa kẹo kéo.

Cây sẽ cho lộc

Cây sẽ cho lộc

Không chỉ cây lá mới cho lộc, mà bất cứ công việc gì nếu như mình làm bằng tất cả yêu thương và say mê, chắc chắn sẽ hái quả ngọt

Hoài niệm Tết xưa

Hoài niệm Tết xưa

Không chỉ những người cao tuổi luôn nhớ Tết xưa, mà trẻ thuộc thế hệ Gen Y, Z cũng hoài niệm về Tết với những hương vị, sắc màu, phong tục đậm chất Việt Nam.

Minh họa: Huyền Trang

Gió qua sông…

(GLO)- Tôi ngồi trên một cù lao giữa thênh thênh sông nước miền Tây. Bốn bề ngăn ngắt màu xanh cây trái phủ sẫm cả một vùng. Con sông rộng mênh mông, phải nheo mắt mới nhìn thấy dáng phố xa xa khuất lấp sau những miệt vườn. Gió chênh chao lướt qua mặt sông.

Lên núi trồng cây

Lên núi trồng cây

(GLO)- Tây Nguyên bước vào mùa khô với bầu trời trong vắt, gió lùa qua thảo nguyên và từng đám mây nhẹ trôi. Trên những đỉnh núi của cao nguyên bạt ngàn nắng gió, mùa xuân sắp chạm ngõ với tấm áo mới rạng ngời.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Những ngày cuối năm

(GLO)- Vậy là đoàn tàu thời gian đã đến ga “tháng Chạp”. Có lẽ vì là ga cuối nên cuộc hành trình dường như chậm lại trong biết bao nỗi niềm bâng khuâng của lữ khách.