Pleiku, thương mùa ký ức

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từng viết: “Thời gian đã làm cho người này không còn giống như trong nỗi nhớ của người kia”.

Vậy một thành phố thì sao, có đủ nhiệm mầu để giữ lại hết thảy những gì đã hằn sâu trong ký ức của bao người đi kẻ ở? Tôi tự hỏi lòng mình như thế mỗi khi nghe ai đó từ xa về, nói rằng Pleiku bây giờ khác quá.

Có yêu lắm thì mới nhận ra sự đổi thay trong một con người, một miền đất. Người sống trọn một đời ở Pleiku còn thấy phố xá biến chuyển từng ngày, huống hồ những người ở xa về. Dù cái “lưng lửng” của dáng hình một đô thị miền cao vẫn còn đó, không xa xôi hẻo lánh nhưng cũng chưa hẳn được gọi là chốn đô hội phồn hoa. Khoảng giữa ấy, tôi xem như là một ngóng chờ.

pleiku-thuong-mua-ky-uc-bg.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Trở lại Pleiku sau tháng ngày dài xa cách, người ta vội tìm ngay “khoảng trời lá thông” vời vợi gió, tìm con dốc một đời mắc võng giữa lòng phố thênh thênh hay phải chạy ngay đến hàng cây lối cỏ nào gợi cho họ về một sự kiện lịch sử đã từng diễn ra nơi đây.

Người ta vội nhớ những sớm phố quen ngồi đợi sương mờ, nghe giọt cà phê nhỏ xuống đếm ngày trôi. Nhưng thảng hoặc, cố tìm mà chẳng gặp. Bởi có tình yêu nên cũng có nỗi hoài niệm về một nét gì đó của thuở ban đầu khi Pleiku hãy còn phố nhỏ, lối nhỏ thoảng hương đồi vắng. Và cũng vì có tình yêu nên người ta cứ sợ Pleiku “má đỏ môi hồng” một ngày kia bị cái lễ lạt làm cho mất đi nét trữ tình riêng có.

Tôi nhớ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lúc sinh thời cũng từng ước mơ cho những thành phố ông qua được đô hội hóa, đô hội hóa chứ không phải sa mạc hóa. Nghĩa là, ông canh cánh bên lòng làm sao cho phố phường được “ngày ngày thắp nến lên hai hàng, lễ lạt trên tầng lá xanh, lễ lạt trên từng nẻo đường, khắp mọi nhà và trong mỗi con tim”.

Hồ như, ngay đến những người bình thường, sống một đời lặng lẽ nhất cũng hiểu được, quê hương là nguồn cội, là gốc gác của tình yêu và thân phận mình. Chỉ là, đôi khi người ta quên mất rằng, Pleiku cũng như muôn vàn thành phố khác, không tránh được những đổi thay. Và cũng không thể nào đi qua cái thâm trầm của thời gian mà giữ cho bằng hết những gì từng là ký ức trong trí nhớ của bao người.

Có người bảo phố là triển lãm của sự sống. Mà đúng thế thật! Và hẳn đã nhận lấy cái sứ mệnh “triển lãm” ấy tự lâu nên thành phố vẫn phải đổi thay trong từng nhịp thở. Pleiku chia cho mỗi người trong chúng ta một mảnh ký ức về nó. Như muốn nói “chia cho em một đời tôi/một cay đắng/một niềm vui/một buồn”. Thành phố nào cũng được gắn cho bao thế sự. Thế nên, tôi thấy phố chật đi không phải bởi cộ xe mà vì kỷ niệm. Trong từng kỷ niệm ấy, có chúng ta. Mỗi người dự phần như một mảnh ghép nhỏ cho Pleiku thân yêu.

Thật ra, tôi chưa bao giờ thảng thốt thấy phố mình lạ lẫm. Dẫu con đường này thiếu đi một bóng cây, lối về kia vắng rồi một quán nhỏ. Thành phố hàng ngàn dân vẫn có một điều gì khẽ ấm áp và tin cẩn lấp ló đằng sau những sớm nắng chiều mưa.

Đâu đó cây cối, mặt đường, những mùa hè nho nhỏ, ô cửa trổ trên những tường vách, hai cánh khép mở thường khi… mọi thứ hình như vẫn thế. Hoặc ít nhất là trong tôi, mọi thứ gần như vẫn thế. Không phải do thơ ngây, mà chính vì Pleiku là quê hương. Đâu thể nào tách rời quê hương khỏi tuổi thơ và ký ức. Thành phố này sẽ mãi mãi thân thuộc, thế thôi.

Pleiku của chúng ta chưa bao giờ thiếu một chỗ ngồi yên lắng. Chẳng phải người từ xa về, gác lại những bộn bề trên đất khách, cốt cũng là để tìm một khoảnh khắc bình dị như thế hay sao? Tôi nghĩ, cái quý giá nhất mà một thành phố có thể cho chúng ta chính là khoảnh khắc.

Mường tượng cảnh một người vừa bước xuống sân bay, xốc lại ba lô rồi vội hít một hơi dài cái thanh sạch của khí trời, nhìn lên cái bàng bạc của màu trời phố núi cao nguyên và gọi đó là “trở về”. Chỉ cần như vậy và bằng lòng để Pleiku được hòa điệu với tháng năm trong từng thay đổi nhỏ.

Có thể bạn quan tâm

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

null