Phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi không biết phải nói về phố của tôi bằng những hồi ức xa vời hay bằng cái mong đợi ngày mai của một người yêu phố. Nhưng rồi nghĩ lại, nếu thực là tình yêu thì mọi lời đều vô nghĩa.
Tuổi trẻ đã không cho tôi biết điều gì chắc chắn về thời gian, hạnh phúc và tình yêu, dù tất cả mọi điều mà cuộc sống muốn phô bày đều được nhìn qua lăng kính phố. Những ngày nhớ phố mà không làm gì được, tôi hay mường tượng ra cái cảnh trí lúc mình được sống giữa phố, như cái cách mà tôi đã sống giữa một cuốn sách đời mình. Phố có ánh sáng riêng, cả khi mặt trời chưa thức dậy. Những tán cây lưa thưa vệt màu sương lạnh, vài vũng nước đọng trên mặt đường sau cơn mưa đêm, dăm ba mái nhà vắng gió và cái nhấn chuông cửa… như là tĩnh vật, cứ đứng yên thế mà không tài nào nắm bắt được. Có phải vì lẽ đó mà phố hấp dẫn được những tâm hồn đa mang?
Tôi là người dễ bị xâm chiếm bởi những nỗi buồn nay có mai không, cái buồn chưa bao giờ được lưu dấu nhưng hễ có dịp thì lại rào rạt quay về. Thêm một cái cớ để tôi tìm phố, rồi ngỡ ngàng nhìn phố. Phố thường cho chúng ta kỷ kiệm. Và kỷ niệm ấy làm ta run rẩy. Phố là nơi tôi từng bị kéo đi bởi vạn tiếng ồn và cũng là nơi tôi biết dừng lại để lắng nghe. Phố che đậy cái yếu đuối bên trong của mỗi người. Ở ngoài phố, ai cũng vờ như đang thong dong. Tôi thích ngồi yên giữa phố như hưởng một đặc ân của cuộc đời. Khó lắm con người ta mới được tồn tại ở trạng thái rỗng không, chẳng biết và cũng chẳng cần bám víu vào đâu ngoài những khoảng trống quanh mình. Phố và những gì thuộc về phố thường lắng sâu, chỉ có con người mới hay náo nhiệt. Mà náo nhiệt hoài thì làm sao hiểu về nhau?
Minh họa: Thủy Ngọc
Minh họa: Thủy Ngọc
Người đi ngoài phố hay có cái vẻ lơ đãng và đăm chiêu. Có thể nào họ cũng đang tìm nhau trong thinh lặng? Còn tôi cảm giác như mình đã đánh mất một điều gì đó ở phố. Biết rõ là ở phố nhưng sẽ không bao giờ tìm lại được. Dẫu vậy, tôi vẫn yêu phố bằng một tình yêu bình thường và vô tư nhất. Chính phố đã thêm cho tôi chút tình thương, bớt cho tôi chút giận hờn, trách móc. Bởi ai cũng đã khổ nhọc với những câu chuyện riêng mình. Yêu phố, tôi biết vin vào những bao dung mà sống tiếp; biết giữ mình trong náo nhiệt và nhận ra chính tôi trong điều bé nhỏ.
Tuổi mình, tôi bắt đầu để ý hơn tới những sự thay đổi bên ngoài. Phố xê dịch. Phố đổi thay. Nhưng phố mãi chân tình! Với tôi, đó là một niềm an ủi. Tôi thật tâm yêu phố, nhưng không phải lúc nào trong đầu cũng đầy ắp ngôn từ để bày tỏ. Thì cứ yêu thôi. Đêm ở ngoại ô nhiều khi trống vắng, tôi thèm một tiếng mưa rơi nhẹ vào cửa sổ để ấm chiếc gối kê đầu, nhưng chỉ biết nằm im nghe tiếng côn trùng cầu an ở phía trăng không sáng tới và nhớ phố đến vô cùng. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đi giữa phố, xoay lưng về phía những vòm lá đợi chờ trong một chiều mưa bụi.
Từng mái phố tựa như những khúc quanh của đời người đi qua điều được-mất. Phố gần đó mà xa đó, vui đó mà buồn đó. Tôi và phố cứ dìu nhau mà bước…
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ Đào Đức Tuấn (thứ 2 từ phải sang) khẳng định người nghệ sĩ cần hun đúc tinh thần lao động sáng tạo phù hợp với thời kỳ mới. Ảnh: Lam Nguyên

“Trái ngọt” từ một trại sáng tác

(GLO)- Sau 1 tuần tổ chức đi thực tế và dành thời gian cho trại viên tự do sáng tạo, Trại sáng tác Văn học nghệ thuật (VHNT) năm 2025 tại cao nguyên Gia Lai bế mạc ngày 3-11. Từ đây, nhiều cảm xúc đẹp đẽ được chắt lọc và gửi trao qua từng tác phẩm.

Âm thanh đàn T’rưng gắn bó với tuổi thơ của em H’Thương. Ảnh: Ngọc Duy

Khi tiếng đàn nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ

(GLO)- Hiện có một số nơi tại phố núi Gia Lai dạy đàn tranh, đàn t’rưng, piano, guitar… thu hút nhiều học sinh các cấp. Mỗi buổi học không chỉ giúp các em rèn luyện tính kiên trì, khơi dậy năng khiếu, mà còn vun đắp tình yêu âm nhạc, sự trong trẻo của tâm hồn.

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

(GLO)- Giữa nhịp sống hiện đại, khi những sản phẩm công nghiệp ngày càng phổ biến, ở các xã vùng cao trong tỉnh vẫn có những nghệ nhân miệt mài gìn giữ nghề thủ công truyền thống của dân tộc mình. Họ không chỉ làm ra sản phẩm để mưu sinh, mà còn giữ lửa cho những giá trị văn hóa truyền đời.

Tác phẩm Đại hội quân nhân Sư đoàn 5 của họa sĩ Huỳnh Phương Đông sáng tác năm 1965.

Văn học và số phận con người

(GLO)- Kỷ nguyên mới mà Ðảng ta đang dồn sức dẫn dắt toàn dân tộc vươn tới, hiểu một cách nôm na là kỷ nguyên mà toàn dân tộc ai cũng hạnh phúc. Hay như lời Bác Hồ giản dị-“…dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. 

Người kể chuyện làng mình

Người kể chuyện làng mình

(GLO)- Không chỉ ghi dấu ấn bởi là một trong số ít nữ họa sĩ ở khu vực miền Trung - Tây Nguyên theo đuổi và thành công với dòng tranh sơn mài, nữ họa sĩ Hồ Thị Xuân Thu còn là người kể chuyện buôn làng thật tài tình bằng ngôn ngữ hội họa.

Nữ họa sĩ ba miền hội ngộ phố Núi

Nữ họa sĩ ba miền hội ngộ phố Núi

(GLO)- Những ngày này, công tác chuẩn bị cho triển lãm “Về miền đất đỏ” của các nữ họa sĩ Bắc - Trung - Nam đang được gấp rút triển khai nhằm kịp ra mắt đông đảo công chúng yêu nghệ thuật vào ngày 20-10, đúng dịp kỷ niệm 95 năm Ngày Phụ nữ Việt Nam.

null