Phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi không biết phải nói về phố của tôi bằng những hồi ức xa vời hay bằng cái mong đợi ngày mai của một người yêu phố. Nhưng rồi nghĩ lại, nếu thực là tình yêu thì mọi lời đều vô nghĩa.
Tuổi trẻ đã không cho tôi biết điều gì chắc chắn về thời gian, hạnh phúc và tình yêu, dù tất cả mọi điều mà cuộc sống muốn phô bày đều được nhìn qua lăng kính phố. Những ngày nhớ phố mà không làm gì được, tôi hay mường tượng ra cái cảnh trí lúc mình được sống giữa phố, như cái cách mà tôi đã sống giữa một cuốn sách đời mình. Phố có ánh sáng riêng, cả khi mặt trời chưa thức dậy. Những tán cây lưa thưa vệt màu sương lạnh, vài vũng nước đọng trên mặt đường sau cơn mưa đêm, dăm ba mái nhà vắng gió và cái nhấn chuông cửa… như là tĩnh vật, cứ đứng yên thế mà không tài nào nắm bắt được. Có phải vì lẽ đó mà phố hấp dẫn được những tâm hồn đa mang?
Tôi là người dễ bị xâm chiếm bởi những nỗi buồn nay có mai không, cái buồn chưa bao giờ được lưu dấu nhưng hễ có dịp thì lại rào rạt quay về. Thêm một cái cớ để tôi tìm phố, rồi ngỡ ngàng nhìn phố. Phố thường cho chúng ta kỷ kiệm. Và kỷ niệm ấy làm ta run rẩy. Phố là nơi tôi từng bị kéo đi bởi vạn tiếng ồn và cũng là nơi tôi biết dừng lại để lắng nghe. Phố che đậy cái yếu đuối bên trong của mỗi người. Ở ngoài phố, ai cũng vờ như đang thong dong. Tôi thích ngồi yên giữa phố như hưởng một đặc ân của cuộc đời. Khó lắm con người ta mới được tồn tại ở trạng thái rỗng không, chẳng biết và cũng chẳng cần bám víu vào đâu ngoài những khoảng trống quanh mình. Phố và những gì thuộc về phố thường lắng sâu, chỉ có con người mới hay náo nhiệt. Mà náo nhiệt hoài thì làm sao hiểu về nhau?
Minh họa: Thủy Ngọc
Minh họa: Thủy Ngọc
Người đi ngoài phố hay có cái vẻ lơ đãng và đăm chiêu. Có thể nào họ cũng đang tìm nhau trong thinh lặng? Còn tôi cảm giác như mình đã đánh mất một điều gì đó ở phố. Biết rõ là ở phố nhưng sẽ không bao giờ tìm lại được. Dẫu vậy, tôi vẫn yêu phố bằng một tình yêu bình thường và vô tư nhất. Chính phố đã thêm cho tôi chút tình thương, bớt cho tôi chút giận hờn, trách móc. Bởi ai cũng đã khổ nhọc với những câu chuyện riêng mình. Yêu phố, tôi biết vin vào những bao dung mà sống tiếp; biết giữ mình trong náo nhiệt và nhận ra chính tôi trong điều bé nhỏ.
Tuổi mình, tôi bắt đầu để ý hơn tới những sự thay đổi bên ngoài. Phố xê dịch. Phố đổi thay. Nhưng phố mãi chân tình! Với tôi, đó là một niềm an ủi. Tôi thật tâm yêu phố, nhưng không phải lúc nào trong đầu cũng đầy ắp ngôn từ để bày tỏ. Thì cứ yêu thôi. Đêm ở ngoại ô nhiều khi trống vắng, tôi thèm một tiếng mưa rơi nhẹ vào cửa sổ để ấm chiếc gối kê đầu, nhưng chỉ biết nằm im nghe tiếng côn trùng cầu an ở phía trăng không sáng tới và nhớ phố đến vô cùng. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đi giữa phố, xoay lưng về phía những vòm lá đợi chờ trong một chiều mưa bụi.
Từng mái phố tựa như những khúc quanh của đời người đi qua điều được-mất. Phố gần đó mà xa đó, vui đó mà buồn đó. Tôi và phố cứ dìu nhau mà bước…
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.