Phía sau những gánh hàng rong - kỳ 2: Những đêm dài…

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Họ cũng muốn được quây quần bên mâm cơm tối cùng gia đình, được ngủ say trên chiếc giường có chăn ấm, nệm êm. Nhưng cuộc mưu sinh không cho họ lựa chọn nào khác. “Nghề của mình như vậy, đã đâm lao thì phải theo lao. Đời mình không sướng được thì cố để con cháu được sướng thay mình”, chị Lợi, một người bán hàng rong ở bờ hồ Hoàn Kiếm tâm sự...

Làm bạn với bóng đêm

1 giờ sáng, Hồ Gươm lặng phắc trong màn đêm, chỉ có âm thanh nẹt pô của đám choai choai thích đua xe thi thoảng lại rít lên rồi tắt ngấm, tan vào đêm tối.

Cả bờ hồ chỉ còn đúng một người bán hàng. Đó là quầy hàng rong trước cổng Tổng công ty Điện lực Việt Nam của chị Nguyễn Thị Lợi, 57 tuổi, quê ở làng bánh cuốn Thanh Trì, hiện đang ở trọ một mình trên đường Bạch Đằng (Hai Bà Trưng, Hà Nội). Chị bán các loại đồ chơi trẻ em, nước giải khát và đồ ăn vặt. Ánh đèn nhấp nháy từ sạp đồ chơi hắt lên người chị làm lộ mái tóc xơ rối như rễ tre, những vết chai, nếp nhăn ở bàn tay và khuôn mặt. Đó là những tàn tích của sự lam lũ, vất vả trong suốt 3 thập kỷ làm bạn với màn đêm.

“Tớ bắt đầu bán hàng từ 8 giờ tối. Đến khoảng 4, 5 giờ sáng thì đẩy sạp hàng ra gửi ở bãi gửi xe đầu phố Ngô Quyền rồi đi bộ về nhà trọ ngủ. Hôm nào mệt quá thì kê đôi dép lên vỉa hè ngủ luôn”, chị Lợi kể. Sau COVID-19, lượng khách giảm hẳn đi, tiền lãi bán hàng chẳng được bao nhiêu, chị làm thêm nghề tay trái là đẩy phụ xe rác cho đội công nhân vệ sinh môi trường để xin chút ve chai mang về bán. Thu nhập của chị tạm đủ để lo tiền trọ, tiền ăn…

Chị Huyền đang sắp xếp, bày trí những đóa hoa để chuẩn bị bán hàng

Chị Huyền đang sắp xếp, bày trí những đóa hoa để chuẩn bị bán hàng

Chị Nguyễn Thị Lợi, bán hàng rong tại bờ hồ Hoàn Kiếm đã 3 thập kỷ

Chị Nguyễn Thị Lợi, bán hàng rong tại bờ hồ Hoàn Kiếm đã 3 thập kỷ

Gần 30 năm bên sạp hàng rong, chỉ có một lần chị Lợi định bỏ cuộc. Đó là chuyện vài năm trước, khi còn làm thêm ở một quán cơm bụi, chân chị bị bỏng nặng lúc bưng cơm cho khách. Thiếu tiền, chị Lợi không thể chữa khỏi dứt điểm, nhưng vì mưu sinh nên chị vẫn cố nén đau, tập tễnh đi làm ngày qua ngày. “Vết thương càng ngày càng nặng. Đến lúc định bỏ nghề thì mình may mắn gặp một nhóm bạn trẻ làm thiện nguyện trên phố đi bộ hồ Gươm. Các bạn ấy đề nghị giúp mình chữa bệnh. Liên tục 7 tháng sau đó, tuần nào các bạn ấy cũng qua vài ba lần để đưa thuốc, đồ ăn, đồ uống đến khi mình khỏi hẳn. Từ bé đến giờ, ngoài cha mẹ, chưa ai chăm sóc mình như vậy. Ơn này, mình không bao giờ quên được”, chị Lợi kể.

Bỗng một ánh chớp loé lên. Sấm nổ vang trời. Gió lạnh cuộn lên từng cơn, ném những chiếc lá sấu vừa rơi lả tả xuống đường vào không trung. Chị Lợi vội dọn dẹp quầy hàng, phủ bạt lên xe đẩy. Trời đổ mưa rào vừa lúc chị kịp khoác cái áo mưa mỏng lên người. Chị đẩy xe hàng đi rồi khuất dần sau màn mưa trắng xoá, bỏ lại phía sau những hàng cây đang nghiêng ngả trong gió trong mưa rào rạt…

Hoa cho người chính là hoa cho mình

Khoảng 2 giờ sáng, mưa ngớt. Chợ hoa Quảng Bá thật nhộn nhịp. Những quầy hàng hoa nằm san sát nhau, ngập trong ánh đèn vàng mờ ảo. Những con người đang tất tả làm việc: Người chở hoa về quầy hàng của mình, người chăm chút tỉa tót lại từng cành lá, bông hoa, người hồ hởi chào hàng với khách. Nào là hoa ly, hoa cẩm chướng, hoa cẩm tú cầu, hoa hướng dương, hoa sen… Khách mua hàng cũng đa dạng: có người cao tuổi, có người trung niên, có cả những thiếu nữ trẻ đẹp. Người và hoa, muôn màu, muôn vẻ.

Tỉ mỉ và kỹ càng nhất khi chọn hoa có lẽ là những người bán hoa rong. Chị Trần Thị Huyền, đang ở trọ ngay trong chợ hoa Quảng Bá thường thức dậy lúc 2 hoặc 3 giờ sáng để dạo quanh chợ, chọn hoa rồi mang đi bán ở hai điểm là ngã ba Yên Phụ - Âu Cơ, sau đó là dọc đường Phan Đình Phùng. “Hoa sen tươi là những bông chưa nở, các cánh hoa chỉ hơi he hé một chút. Cánh hoa phải hồng, có độ mềm mại, không được thâm, tái hay có vết xước và bám chắc vào cuống. Hoa baby tươi thì nụ không được có vết đen. Hoa cẩm tú cầu tươi thì chùm hoa phải dày, cánh hoa không bị dập, cành hoa cứng cáp…”, chị Huyền chia sẻ. Chọn hoa xong, bàn tay chai sần của chị thoăn thoắt vừa cắt, vừa tỉa cho từng nụ hoa, cành lá gọn gàng hơn. Chẳng mấy chốc đã 5 rưỡi sáng. Chị Huyền buộc ngay ngắn những bó hoa vào yên xe. Sau ba lần đạp khởi động, chiếc xe nổ máy, chầm chậm lướt đi. Phía xa, màn đêm đang ngả dần sang màu hồng phớt của bình minh.

Đường Phan Đình Phùng (Ba Đình, Hà Nội) đông đúc các bạn trẻ tới chụp ảnh cùng hoa những ngày thu

Đường Phan Đình Phùng (Ba Đình, Hà Nội) đông đúc các bạn trẻ tới chụp ảnh cùng hoa những ngày thu

Người dậy sớm chạy bộ, đạp xe, người đi chợ, người đi làm, người chở con đi học… Ai cũng vội vàng, nhưng trước gánh hàng rong của chị Huyền, nhiều người vẫn dừng lại vài phút rồi rời đi với một bó hoa buộc ngay ngắn sau yên xe. Và đông đúc nhất là những thiếu nữ tuổi đôi mươi xúng xính áo quần xinh đẹp, tay ôm những bó cúc hoạ mi, baby, hướng dương, sen…, nụ cười vàng ươm trong ánh nắng mùa thu Hà Nội. Nhìn vào những gánh hoa rong, cảm thấy dòng đời hối hả như đang chậm lại...

Tôi hỏi, niềm vui của chị trong nghề là gì? “Là khi hoa của mình được nhiều người khen đẹp, nhiều người mua… Thấy khách vui, mình cũng vui lây”, chị Huyền bảo. Tôi chợt nghĩ, đó là đóa hoa mà những người như chị Huyền nhận lại từ người mua. Và, họ yêu điều đó.

“Với chúng tôi, mùa thu là “mùa gặt”. Không chỉ bán mà còn có thể cho thuê hoa, thuê xe đạp để các bạn trẻ chụp ảnh. Những ngày đắt hàng, thu nhập có thể lên đến tiền triệu”, chị Huyền nói. Người Hà Nội từ trước đến nay vẫn luôn yêu hoa và thích chơi hoa. Họ ít mặc cả khi mua hoa. Vì vậy, những người bán hoa rong như chị Huyền ít khi lâm vào cảnh ế ẩm như những người bán rong khác. Tuy vậy, công sức họ đánh đổi là không hề nhỏ. Khi cả thành phố còn đang ngủ say, ngày làm việc của họ đã bắt đầu. Chăm sóc hoa đâu thể làm qua loa, đại khái. Từng cánh hoa, từng chiếc lá đều chứa đựng biết bao sự yêu thương, tri ân tỉ mỉ, kỹ càng của người bán. Chỉ thừa, thiếu hoặc thâm, tái một chút thôi là hỏng. Và áp lực phải bán được hết hàng trong ngày, nếu không, mọi tâm sức bỏ ra đều sẽ công cốc.

(Còn nữa)

Có thể bạn quan tâm

Hào hùng một thời hoa lửa

Hào hùng một thời hoa lửa

“Trưa 2/4/1975, thanh niên sinh viên học sinh (TNSVHS) nội thành chiếm rạp hát Hòa Bình (Đà Lạt), treo lá cờ Mặt trận Giải phóng và băng rôn “Hoan hô Quân Giải phóng miền Nam” lên nóc rạp hát.

Mùa vàng dưới những rặng cây

Mùa vàng dưới những rặng cây

Những quả cây vàng ươm rụng xuống nằm lổn nhổn dưới rừng cây đã đến mùa thu hoạch. Từng đoàn người lụm cụm nhặt lấy phần hạt tinh túy nhất mang về cho chủ vườn, đưa vào các nhà máy, chế biến thành loại hạt giá trị cao cung ứng cho thị trường khắp thế giới.

Xanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ cuối

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ cuối: Vươn mình trong kỷ nguyên mới

(GLO)- 50 năm sau ngày giải phóng, được sự quan tâm của Đảng, Nhà nước cùng nỗ lực vươn lên của đồng bào các dân tộc Tây Nguyên, vùng đất “nóc nhà” của Đông Dương chuyển mình mạnh mẽ. Bước vào giai đoạn mới, vùng Tây Nguyên đang đứng trước vận hội mới, phát huy lợi thế vươn lên cùng đất nước.

Các dự án triển khai dang dở, kéo dài (trong ảnh là đoạn đường cụt giữa TP. Gia Nghĩa do vướng mặt bằng) làm lãng phí nguồn lực đầu tư công

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 4: Gia Lai ngày ấy, bây giờ...

(GLO)- Sau ngày giải phóng năm 1975, Đảng bộ, chính quyền và Nhân dân các dân tộc tỉnh Gia Lai đã cùng chung sức, kiến thiết lại quê hương từ đống hoang tàn của chiến tranh. Đến nay Gia Lai đã vươn mình phát triển mạnh mẽ, từ đô thị đến nông thôn khoác lên mình màu áo khang trang. 

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Năm nay, cụ Nguyễn Thị Tý ở xã Quang Tiến, huyện Sóc Sơn, Hà Nội đã sống hơn trăm năm có lẻ, mà phần “lẻ” ấy lại không hề nhỏ tẹo nào. Ở tuổi 115, cụ hiện vẫn khỏe mạnh bên các con và 23 cháu, 43 chắt và 14 chút nội, ngoại…

Xanh lại chiến trường Tây nguyên Kỳ 2

E-magazineXanh lại chiến trường Tây nguyên Kỳ 2: Buôn Ma Thuột từ hoang phế vươn lên thủ phủ Tây Nguyên

(GLO)- Nếu chiến thắng Đak Tô-Tân Cảnh ( năm 1972) xoay chuyển cục diện chiến trường Tây Nguyên thì chiến thắng Buôn Ma Thuột đánh sập “tử huyệt” của địch, mở ra Chiến dịch Hồ Chí Minh để Bắc-Nam sum họp một nhà. Từ một thị xã hoang phế, Buôn Ma Thuột ngày nay xứng đáng là thủ phủ Tây Nguyên

Gặp 'pháp sư' cuối cùng nặn hình nhân thế mạng trên đảo Lý Sơn

Gặp 'pháp sư' cuối cùng nặn hình nhân thế mạng trên đảo Lý Sơn

Từ bao đời nay, với người dân trên đảo Lý Sơn (tỉnh Quảng Ngãi), mỗi khi có người thân gặp nạn ngoài biển mà không tìm thấy xác, gia đình họ sẽ tìm đến “pháp sư” nhờ nặn một “hình nhân thế mạng” bằng đất sét, thực hiện nghi lễ chiêu hồn, nhập cốt rồi mang đi chôn như người quá cố.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 5: Chuyện về người chiến sĩ nhiều lần cảm tử, góp công giải phóng miền Nam

Phải hẹn rất nhiều lần, tôi mới gặp được người cựu chiến binh, Đại uý Nguyễn Đức Trọng (SN 1956, quê quán xã Long Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An, người góp công cùng đồng đội tham gia giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.