Ngọt mát rau dền

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Nhà ngoại tôi ở giữa đồng với khu vườn rộng thênh. Khu vườn như hòn đảo nhô cao giữa trùng trùng biển lúa.

Xa xóm làng nên rau mọc lên tha hồ, không lo trâu bò xâm phạm hoặc người vào nhổ bứt. Đất vườn cát pha tơi xốp, thành thiên đường cho các loại rau sam, rau dền thân mềm mại, đua nhau mọc dày sau mỗi cơn mưa. Rau sam ăn mát, vị chua thanh. Còn rau dền, nhất là dền cơm non mà đem luộc chấm mắm ớt thì thành... đặc sản.

Cái giống dền cơm thật kỳ lạ. Chẳng hiểu hạt của chúng lẫn lộn, chơi trốn tìm ở đâu trong đất mà hễ trời đổ mưa một trận, chỉ vài ba hôm sau đã chi chít mọc dày. Thân cây chỉ nhỉnh hơn que tăm, mềm mại dễ hái chứ không tua tủa gai nhọn như rau dền gai, cũng không to con lớn xác như giống dền tây người làng vẫn trồng cắt nấu cho heo. Thêm nữa, có lẽ cái vị ngon ngọt, bùi bùi của cây nên trở thành món khoái khẩu của gia súc, gia cầm. Chưa tính đến trâu bò, nội lũ gà vịt thôi, thấy đám dền cơm vừa đội đất trồi lên là xăng xái vây quanh, nếu không canh hoặc nhổ kịp thời chắc chắn hôm sau ra vườn chỉ còn… gốc. Biết rõ chuyện ấy nên hễ vườn có rau dền mọc lún phún sau mưa là ngoại lụm cụm đi canh gà vịt.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Rau dền lớn nhanh như thổi. Mới thấy bằng mũi kim, vài hôm sau đã vọt lên, phủ xanh mặt đất. Ăn được rồi nhưng non quá, rổ rau bự luộc xong “teo” còn mỗi một đĩa con, chưa đã cơn thèm. Nhẫn nại đợi thêm vài ba hôm cho rau cao non tấc, màu lá thẫm hơn là ngoại nhắn tôi qua nhổ về ăn. Bình thường, tôi vốn tính lười, nhưng nghe nói tới dền cơm là mắt sáng rỡ, vác rổ chạy bay.

Dền cơm ngon nhất có lẽ là đem luộc chấm mắm, nhiều quá có thể nấu canh hoặc xào đổi món. Nhưng, tôi không thích nấu canh hoặc xào lắm bởi nó đánh mất hương vị nguyên bản độc đáo của rau dền. Rau hái mang về rửa sạch để cho ráo nước. Khi luộc rau cho vào chút muối, để lửa to, không được đậy vung. Quan trọng nhất, canh đúng thời điểm vừa chín là tắt bếp, vớt rau ngay.

Hồi nhỏ, bữa nào mâm cơm có đĩa rau dền luộc là tôi không màng thịt cá, cứ gắp rau chấm mắm ăn kèm với cơm đến lúc no căng. Vị ngọt siêu hạng của rau dền cơm luộc chắc chắn khó có loại rau nào sánh bằng. Vậy nên, ăn bữa đầu rất ngon, nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ chóng ngán hơn các loại rau khác. Ấy là nói chuyện mấy đứa nhỏ chúng tôi chứ ngoại thì không. Hầu như bữa nào mâm cơm nhà ngoại đều có 1 đĩa rau dền cơm luộc. Ngoại bảo, rau dền vừa sạch, vừa ngọt ngon, bổ dưỡng, lại mềm mại dễ ăn chẳng phải nhai nhiều. Nói tới đó ngoại cười, phô đôi hàm chỉ còn lợi đỏ.

Đã là chuyện xưa về vườn rau dền cơm nhà ngoại. Khu vườn ấy, thêm cả cánh đồng lúa bao quanh giờ đã thành khu phố. Ngoại tôi cũng đi xa lâu rồi. Chợ quê thành chợ phố, vài năm trở lại đây không thấy bán rau dền!

Có thể bạn quan tâm

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.