Mưa giăng phố núi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Nhà thơ Lê Hồng Thiện từ Hưng Yên vào, gọi điện cho tôi: Mưa thế này có ngồi với nhau được tí không nhỉ? Thì ngồi chứ, Pleiku đang “chính mưa”, cơn mưa lúc sáng như trút, phố trắng mờ. Lái xe đi đón bác Thiện, tôi nhắn thêm nhà thơ Hương Đình và Phạm Đức Long tới quán cà phê quen ngồi chờ.

Nhà thơ Lê Hồng Thiện năm nay 81 tuổi, sống trong một gia đình toàn... nhà văn. Con gái là nhà văn Lê Hồng Nguyên, con rể là nhà thơ Phạm Khải-Tổng Biên tập Báo Công an nhân dân. Ông khoe, hơn 80 rồi nhưng còn rất khỏe, vẫn ngồi xe 16 chỗ từ Hà Nội vào Phú Quốc. Còn lần này, tất nhiên bay vào Pleiku, lần đầu đến Pleiku và gặp mưa.

Lâu lắm rồi, chúng tôi mới có cuộc ngồi nói chuyện sâu về thơ và về... mưa. Bác Thiện bảo, tôi biết cả 3 ông, nhất là sau khi đọc bài “Gánh hoạn lợn” về 3 thi sĩ Pleiku đăng trên một tờ báo. Tự nhiên, Hương Đình đọc đôi câu thơ như bâng quơ: “Mưa/lại mưa/như không thể khác/lâm thâm đồng sương/ầm ào núi thác/khi nhè nhẹ vỗ về như nước mắt/khi dai dẳng khuya ngõ phố tiếng rao buồn”. Nghe Hương Đình đọc thơ, tôi chợt nghĩ, thì cũng đã lâu rồi, chúng tôi mới lại đọc thơ, nghe thơ nhau kiểu này, dẫu ai nấy vẫn cặm cụi làm thơ, nhưng gặp nhau thì lại nói chuyện khác.

Tôi nhớ năm đầu tiên lên Tây Nguyên, đã mong mùa mưa đến như thế nào. Là bởi suốt nửa năm nắng gió bụi. Nước rất hiếm, được khai thác từ những cái giếng sâu mấy chục mét, phải có guồng quay. Mỗi cơn gió nổi lên, chả cứ dưới huyện, mà ngay phố Pleiku, cuồn cuộn bụi đỏ bốc theo, đang ăn cơm phải đậy mâm lại. Còn trong nhà, chả chỗ nào không bụi đỏ, từ bàn ghế, giường tủ đến quần áo... Là cũng bởi, những ngôi nhà tập thể tuềnh toàng ván ép mái tôn. Thế nên mới mong mưa. Mong lắm!

Mưa giải tỏa những cơn khô khát, mưa làm sạch sẽ, làm bật những mầm xanh. Mưa vang lên kiêu hãnh giữa những hầm hập lò nung, như sự tẩy rửa, như cách giúp con người thoát những bức bối khó chịu, để mà cân bằng lại, để mà mới tinh ra, mà tinh khôi lên. Nhưng hóa ra, mưa thì lại... buồn.

Những cơn mưa ngày ấy không như bây giờ. Nó dai dẳng, lê thê, đều đều, tịch mịch. Nó làm ban đêm khó ngủ vì phải nằm đếm mưa rơi trên mái tôn, đo mưa tạt vào vách. Và, cửa sổ căn phòng tập thể thường khép hờ để mưa không tạt, xiên xiên những sợi mưa như nối trời với đất, như nối thiên với địa, nối ký ức với xa xăm.

Thì bèn mặc áo mưa ra quán cà phê ngồi đồng, tất nhiên là vào thứ bảy, chủ nhật. Chúng tôi thường ngồi cà phê Trang trên đường Phan Bội Châu, cà phê Kim Liên đường Hùng Vương. Xong cà phê có khi thêm vài ly rượu rum. Nhạc ở những quán này rất hay. Hồi ấy, chưa được mở Phạm Duy, chưa có Phú Quang, Dương Thụ..., chúng tôi miệt mài với Trịnh, tất nhiên cũng chưa được phổ biến hết. Bài “Còn chút gì để nhớ” thì chỉ hát trộm cho nhau nghe. Sếp tôi hồi ấy, Trưởng ty Văn hóa-Thông tin Trịnh Kim Sung, ở căn phòng tập thể đối diện, thường bảo bao giờ nghe tôi hát “xin cảm ơn thành phố có em” là biết tôi sắp... say.

Vì mưa nên sau cuộc ngồi cà phê thường kéo nhau về... nhậu. Su su tự trồng, xương bò mua ở quán phở, rượu mía tiệm tạp hóa. Chúng tôi ngắm mưa, thưởng mưa trong những ngày mùa mưa như thế. Và làm thơ. Hồi ấy, viết... như điên.

Một hôm đang ngồi, cũng chỉ 3 chúng tôi, rượu mía, tô xương, Hương Đình ôm đàn hát “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ”, Phạm Đức Long bỗng chỉ ra cửa sổ: Ôi hoa dong riềng. Đâu? Có thấy gì đâu? Cái sân Ty Văn hóa-Thông tin ở 04 Trần Hưng Đạo lổn nhổn đá, trắng xóa mưa. Nhưng Phạm Đức Long cứ quả quyết thấy hoa dong riềng, rằng nó đang đỏ rực trong mưa cao nguyên. Rồi đọc: “Đã qua lứa tuổi hai mươi/Bỗng gặp hoa dong riềng nở/Mùa thu vô tình thắp lửa/Giữa ngày mưa bụi trắng trời...”.

Ra thế, trong mưa có hoa, hoa đỏ, hoa của tuổi thơ, thứ hoa quê kiểng giờ lộng lẫy trong ký ức bạn tôi, nhờ... mưa Pleiku. Sau đấy, Phạm Đức Long còn có những câu về mưa như thế này: “Phố chỉ vài con dốc/Dăm bảy đứa bạn bè/Gặp nhau ngày bữa một/Chuyện cà sang chuyện kê/Lại đôi ba xị rượu/Lại quán cóc vỉa hè/Pleiku như gội/Lướt thướt và lê thê...”.

Ngày xưa Pleiku và nhiều nơi nữa, không bị ngập, là mưa thì thấm xuống đất. Giờ thì đất đâu mà thấm. Nhật ký của tôi còn những dòng hân hoan về mưa đầu mùa Pleiku như thế này: “Cơn mưa đầu mùa Pleiku bao giờ cũng ào ạt như sự nhịn nén suốt nửa năm giờ được dịp tuôn ra. Nó phấn khích như người vậy, như vạn vật cỏ cây vậy. Bung phá, reo vui, hát ca, hớn hở. Nó sầm sập sầm sập như một cái thác ở đâu bị phá một góc để cho nước tự do tuôn chảy. Nghe đâu đấy tiếng mầm tí tách dù nhà mái tôn chỉ thấy ào ào là chủ yếu. Nó màu đỏ. Vâng đỏ, là bởi nó moi móc hết tất cả bụi bazan bám từ trên mái nhà, trên cây, trên lá, trên đường, trên các bờ rào, những dãy cúc quỳ… nó rửa, nó tắm, nó gột… cho vạn vật cứ sáng trưng lên, cứ xanh nõn ra, cứ bừng như cơn sốt vỡ da... Và nó bốc mùi đất”.

Trời ạ, cái mùi đất bốc lên từ cơn mưa đầu mùa ấy, nó cao nguyên ghê gớm, nó Pleiku ghê gớm. Giờ thì hiếm lắm rồi!

Có thể bạn quan tâm

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.