Một thời làng phong

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trước đây, bệnh phong là căn bệnh đáng sợ và ám ảnh nhất với không ít người dân Tây Nguyên. Ai mắc bệnh phong gần như nhận bản án tử hình từ cộng đồng. Họ không những bị đuổi ra khỏi làng mà đôi khi còn với cả gia đình, bà con ruột thịt. Bởi nỗi ám ảnh khủng khiếp với căn bệnh này, có người bị mắc những căn bệnh ngoài da như vảy nến hay bạch biến cũng được coi là “cùi” và đuổi ra khỏi làng. Làng phong hình thành nên từ những con người bị cộng đồng ruồng rẫy, kỳ thị như thế.

Đến năm 2000, nhiều làng phong vẫn còn là “ốc đảo”, gần như biệt lập với thế giới bên ngoài. Tôi đã đến hàng chục làng phong như thế ở các huyện: Chư Prông, Chư Păh, Mang Yang… Tuy nhiên, ấn tượng nhất vẫn là làng Khơ, xã Ia Boòng, huyện Chư Prông. Ấn tượng ngay từ khi tiếp xúc với Trưởng thôn Rơ Châm Biu. Ông Biu được bầu làm Trưởng thôn bởi ông là người duy nhất của làng biết chữ (được học 9 tháng xóa mù). Dù vậy, ông cũng không biết mình sinh năm nào. Ông bị liệt một chân từ nhỏ, vì thế mới lấy “vợ cùi” rồi bị làng đuổi vào đây. Suốt lúa xong chỉ ăn được 1 tháng là hết nhưng ông vẫn “tự hào” hơn hẳn nhiều người trong làng “bởi có nhà chưa bao giờ có được bữa cơm no, quanh năm cứ lá mì luộc chấm muối ăn miết miết”. “Nhưng cái đói chưa phải là nỗi khổ nhất của làng đâu-ông Biu than thở-Con nít làng này ra làng Tnao xin học, làng Tnao đuổi tất cả về vì sợ lây. Còn lũ thanh niên, muốn bắt vợ, bắt chồng chỉ biết nhắm trong làng. Thế nên, con gái mới 13 tuổi, thậm chí có đứa mới 11 tuổi đã bắt chồng”.

Sản phẩm đan lát của một bệnh nhân phong làng Bluk Blui. Ảnh: Ngọc Tấn

Sản phẩm đan lát của một bệnh nhân phong làng Bluk Blui. Ảnh: Ngọc Tấn

Giã từ cuộc sống đói nghèo cùng cực, đời sống người dân ở các làng phong bây giờ đã thay đổi nhiều. Với các chương trình kinh tế-xã hội của Nhà nước, hạnh phúc lớn lao nhất của những con người một thời bị ruồng bỏ, xa lánh là được mở cánh cửa cuộc sống với thế giới bên ngoài. Cách nay đã khá lâu, tôi có dịp trở lại làng Bluk Blui (xã Ia Ka, huyện Chư Păh). Đây là ngôi làng được hình thành từ năm 1963, khi một số người bị bệnh phong ở nhiều vùng của tỉnh Gia Lai và Kon Tum về sinh sống. Nhờ sự tuyên truyền tích cực của chính quyền, trong làng từ lâu đã không còn sự kỳ thị, xa lánh đối với những người bị bệnh. Dân làng đoàn kết giúp nhau làm ăn. Những người bị bệnh nhẹ còn được thuê làm các công việc như: bỏ hom mì, cấy lúa, vặt chồi cà phê, thu hoạch bời lời… Từ đó mà cái đói đã được dân làng xóa bỏ từ lâu. Ngay những người bị bệnh nặng cũng không chịu đầu hàng số phận, không ỷ lại sự hỗ trợ của Nhà nước, của cộng đồng. Dù chân tay bị tàn phế, họ vẫn làm ra những chiếc gùi, chiếc thúng rất đẹp.

Ông Rơ Châm Kơmlo bị câm điếc, mất hết 10 ngón chân, bàn tay trái mất 2 ngón cuối nhưng vẫn là một tay đan gùi có tiếng ở làng. Gùi ông đan rất đẹp và bền nên nhiều người đến tìm mua. Đan lát là công việc mang lại niềm vui và thu nhập nên ông rất chăm chỉ. Ông sống một mình trong căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng, ngăn nắp. Ông A Dai, người dân tộc Xê Đăng may mắn hơn là có một gia đình trọn vẹn. Tuy vợ chồng ông đều bị bệnh phong, mất hết bàn chân nhưng các con đều lành lặn, khỏe mạnh. Hàng ngày, ngoài việc đi làm thuê, ông cùng vợ vót tre đan gùi rồi mang ra chợ bán. Khi tôi ghé thăm nhà, ông A Dai vui vẻ khoe những chiếc gùi vừa hoàn thành và nói: “Dù Đảng, Nhà nước quan tâm, những người tốt bụng thường đến tặng gạo, mắm nhưng dân làng mình không ai muốn ngồi một chỗ trông chờ. Ai còn sức, còn làm được việc gì thì còn gắng đỡ đần con cháu”.

Rời làng Bluk Blui khi mặt trời chưa đứng bóng, nụ cười rạng rỡ của ông A Dai, Rơ Châm Kơmlo khiến tôi cảm giác những chuyện kỳ thị khủng khiếp cách nay chưa xa chỉ là những chuyện cổ tích từ thuở xa xăm nào.

Có thể bạn quan tâm

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

Gìn giữ kỷ vật tri ân

Gìn giữ kỷ vật tri ân

(GLO)- Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang lưu giữ hơn 4.000 tài liệu, hình ảnh, hiện vật, kỷ vật có giá trị về 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ; trong đó, có gần 300 hiện vật, tư liệu, hình ảnh về các mẹ Việt Nam anh hùng, liệt sĩ ở vùng đất Bình Định trước đây.

Vào rừng... chờ ươi bay

Vào rừng... chờ ươi bay

Sau 4 năm, khi những cánh rừng già miền núi TP.Đà Nẵng (Quảng Nam cũ) chuyển mình vào mùa ươi chín, hàng ngàn người dân lại có một cuộc 'di cư' tạm thời vào rừng sâu chờ 'lộc trời' rơi xuống để nhặt.

Gặp người phụ nữ 78 năm tuổi Đảng

Gặp người phụ nữ 78 năm tuổi Đảng

(GLO)- Chúng tôi không khỏi xúc động khi mới đây được trò chuyện với bà Nguyễn Thị Thành-nguyên Giám đốc Sở Lao động-Thương binh và Xã hội tỉnh Gia Lai, người phụ nữ năm nay 95 năm tuổi đời, 78 năm tuổi Đảng với sự mẫn tiệp hiếm thấy.

Cán bộ, chiến sĩ Đội chữa cháy và cứu nạn cứu hộ khu vực Ayun Pa chữa cháy kho mì tại thôn Plei Tăng A, xã Ia Ake, huyện Phú Thiện. Ảnh: Vũ Chi

Lính cứu hỏa trên mặt trận không tiếng súng

(GLO)-Nghề nào cũng có vinh quang riêng, song với cán bộ, chiến sĩ phòng cháy và cứu nạn cứu hộ, bên cạnh niềm tự hào nghề nghiệp còn là sự hy sinh thầm lặng. Trên mặt trận không có tiếng súng, không có tội phạm nhưng muôn vàn nguy hiểm, họ luôn dốc hết sức mình vì bình yên, hạnh phúc của nhân dân.

Vườn cây của gia đình chị Nguyễn Thị Huệ -Công nhân Đội 2, Công ty Cà phê Ia Sao 2 trồng năm 1986 vẫn đạt sản lượng 24 tấn quả tươi/ha. Ảnh: Đinh Yến

Những công nhân tiêu biểu trong lao động giỏi, sáng tạo

(GLO)- Bằng lòng đam mê, nhiều công nhân tại các công ty cà phê tỉnh Gia Lai đã không ngừng học hỏi và có những sáng kiến mới áp dụng vào sản xuất. Họ không chỉ nâng cao đời sống gia đình mà còn mang lại nhiều nguồn lợi cho đơn vị, góp phần tô thắm thêm phẩm chất tốt đẹp của giai cấp công nhân.

null