Một thoáng tuổi thơ với phố núi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Sau năm 1963, gia đình tôi theo ba lên Kon Tum. Tỉnh lộ đất đỏ đầy bụi dẫn chúng tôi vào thành phố. Chiếc xe đò rướn mình trên con đường mấp mô, nhiều dốc, giữa ánh nắng chói chang.

Tôi xin lấy câu kết này, nhắn gửi tới phố núi lời thăm hỏi, dù đã xa nhưng vẫn “còn chút gì để nhớ”... - Ảnh: Gia Khiêm
Tôi xin lấy câu kết này, nhắn gửi tới phố núi lời thăm hỏi, dù đã xa nhưng vẫn “còn chút gì để nhớ”... - Ảnh: Gia Khiêm


 Những ngày đầu, gia đình tôi ở tạm tại một phòng ngủ, nơi trung tâm thành phố. Bước ra đường, quẹo trái vài mươi thước là đến ngã tư. Buổi sáng, mạ tôi phát tiền ăn sáng. Chị em tôi rủ nhau ra phố mua đồ điểm tâm. Một lần, thấy người ta bày bán những bản nhạc in lại, nhỏ bằng bàn tay, tôi chọn mua một bản. Bài này khi ở quê nhà, tôi hay nghe mấy anh chị trong xóm hát. Mạ tôi biết được, dọa cắt tiền quà sáng.

Mạ tôi đã tìm thuê được một căn nhà, cách phòng ngủ chúng tôi ở không xa, về bên phải. Nhà nằm lui vào trong hẻm mấy căn, có gác, thuận tiện cho gia đình đông con. Dưới bếp có một giếng sâu khó thấy đáy. Muốn lấy nước lên phải quay bằng ròng rọc. Nước có màu đất bazan làm tôi ái ngại mỗi khi dùng, dù được nghe giải thích.
Kon Tum là tỉnh lỵ mới thành lập. Phố thị chỉ có vài con đường chính đông dân. Đi một lát là hết phố, giống như trong bản nhạc sau này viết về Pleiku, thành phố anh em của nó: “Đi dăm phút đã về chốn cũ”. Cái gió nơi đây khó chịu, như gió bấc đồng bằng miền Trung quê tôi. Dù có nắng, mỗi cơn gió đi qua vẫn làm má môi tê khô lại. Gió rát vậy mà các chị cũng có “má đỏ môi hồng” - những lời của bài hát sau này mỗi khi nghe luôn gợi ký ức về thành phố mà tôi từng đến.

Lần đầu thấy người dân tộc thiểu số (khi đó gọi là người Thượng), tôi rất tò mò và hơi e dè, nhất là khi gặp những người đàn ông đóng khố ở giữa đường phố. Họ đi một mình hoặc theo nhóm hai ba người với gùi trên lưng. Trong gùi thường là những búp măng lớn. Họ đi tự nhiên, lạnh lùng, không nhìn nghiêng ngó dọc, trên miệng ngậm ống điếu dài và hầu như không mang dép guốc. Có khi họ dừng lại ven đường để trao đổi hàng hóa với người ở phố. Các sơn nữ mặc váy, gọi là xà rông, kín đáo hơn, che tới cổ chân, vừa đi vừa chuyện trò. Thỉnh thoảng các chị vói tay sửa lại chiếc gùi trên vai. Mỗi khi thấy các chị người Thượng, tôi lại liên tưởng đến bài vọng cổ buồn “Sơn nữ Phà Ca” trong đĩa hát mà hàng xóm ở quê nhà hay mở.

Tôi đã quen một số bạn láng giềng. Chúng tôi thường tụ tập chơi đùa trong sân nhà của đứa bạn, ở cạnh đường. Giọng nói của chúng mang âm hưởng Bình Định, nhưng dễ nghe hơn. Hoặc chúng tôi qua sân đất rộng bên kia đường, trước một tiệm tạp hóa. Tại đó, tôi đã bị cô gái của tiệm rải nắm lá keo lên đầu khi tôi đang chơi bắn bi, rồi bỏ chạy. Tôi bỏ bi dí theo, “nàng” nhanh chân thoát vô nhà bằng cửa sau. Tôi dí, theo phản xạ, chứ nếu bắt được “nàng”, chắc tôi sẽ không biết phải làm gì. Khi nghe méc lại, hai chị tôi cười rộ lên chọc. Bị mạ tôi la át cho, các chị mới im. Từ đó, mỗi lần mạ sai tôi qua tiệm mua đồ dùng, “nàng” cứ ngó ngó. Tôi cũng nhìn “trả lại”.

Ba tôi cũng có kỷ niệm ở nơi nhiệm sở mới. Đó là bữa chiêu đãi thịt trâu tái của các đồng nghiệp để mừng ba tôi, người mới đến. Tuy ba tôi không quen cách ăn uống của người vùng cao, nhưng ông rất vui vì tính cởi mở, hồn nhiên của họ.

 Buổi tối, thỉnh thoảng, tôi đi với hai chị ra phố mua đồ ăn vặt, rồi tha thẩn quanh chợ bên kia đường hoặc vô sân vận động cạnh đó xem thử. Trong ánh sáng mờ mờ, chúng tôi đi giữa đám cỏ cao tới gối.

Đến lúc ra nơi có ánh sáng, chúng tôi mới thấy ống quần đầy bông cỏ. Cả chị lẫn em tha hồ ngồi gỡ từng hạt, sợ về nhà mạ la. Đó cũng là dịp đáng nhớ, cho tôi một bài học thực vật về loại cỏ may này. Bên ngoài hàng rào sân vận động giáp với mặt phố, có những xe mì phở. Nhưng món ăn vặt buổi tối chúng tôi thích nhất là bắp. Trái bắp to, hạt mềm dẻo, có màu vàng xen lẫn màu đà, trông lạ mắt. Người ta gọi đó là bắp Thượng. Tôi biết thêm một loại bắp hai màu của thành phố cao nguyên.

Gia đình tôi đến đây trong những ngày hè, nên tôi có thì giờ chạy nhảy, quan sát sinh hoạt chung quanh. Mùa hè đi qua lúc nào không hay, chị em tôi phải nhập học trường mới. Từ nhà, mạ dẫn chúng tôi ra ngã tư trung tâm thành phố, rẽ trái, đi dọc con phố chính. Trên phố này có nhiều cửa hiệu lớn, sang trọng, tấp nập người đi. Đường dẫn đến trường mất một thời gian khá lâu. Thêm một lần đổi trường, đổi lớp trong đời học sinh của chị em tôi. Tôi chưa có ký ức gì về trường lớp mới, lại phải theo gia đình hồi hương.

Đến như thế nào thì đi cũng tựa như vậy. Vẫn con đường gập ghềnh nhiều mô dốc, những đám bụi đất đỏ vẫy tung phía sau xe theo cái nhìn ngoái lui, như nói lời chia tay. Tạm biệt những người bạn mới quen, cô láng giềng tinh nghịch.

Chắc phải có nhiều thay đổi từ đó đến nay. Tôi xin lấy câu kết này, nhắn gửi tới phố núi lời thăm hỏi, dù đã xa nhưng vẫn “còn chút gì để nhớ”.

Theo CẨM MINH (thanhnien)

Có thể bạn quan tâm

default

Địa phận Phủ Hoài Nhơn được xác lập năm Hồng Đức thứ 2 (1471), là miền “viễn châu” khá rộng; sau hơn 550 năm, vùng đất rộng lớn lúc ban đầu được phân chia thành nhiều tỉnh thuộc Nam Trung bộ và Bắc Tây Nguyên. 
Pleiku, miền nhớ...

Pleiku, miền nhớ...

(GLO)- Nếu tính từ dấu mốc ký Nghị định Toàn quyền Đông Dương thành lập đại lý hành chính Pleiku thuộc tỉnh Kon Tum ngày 24-5-1925, Pleiku với ý nghĩa một địa danh cả về cách đọc và cách viết đã ra đời và tồn tại đến ngày nay đã được 100 năm.

Ðại ngàn nối liền những niềm vui

Ðại ngàn nối liền những niềm vui

Trong ngôi nhà sàn dưới chân núi ở làng K8, xã Vĩnh Sơn (huyện Vĩnh Thạnh), Nghệ nhân nhân dân Ðinh Chương nở nụ cười sảng khoái, hồ hởi nói: “Bà con trong làng đang trông chờ ngày 1.7.2025, để không chỉ núi liền núi, sông liền sông mà đồng bào Bana ở hai tỉnh trước đây sẽ về chung mái nhà tỉnh Gia Lai mới”.
Tổng Bí thư Tô Lâm dự khai mạc Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp”

Tổng Bí thư Tô Lâm dự khai mạc Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp”

Nhân dịp kỷ niệm 110 năm ngày sinh Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh (1.7.1915 – 1.7.2025), sáng 29.6, tại Hà Nội, Văn phòng Trung ương Đảng tổ chức Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp” nhằm tri ân những cống hiến to lớn của đồng chí Nguyễn Văn Linh đối với Đảng, đất nước và nhân dân. Tổng Bí thư Tô Lâm dự và cắt băng khai mạc Triển lãm.
Nhen tình yêu dân ca, bài chòi

Nhen tình yêu dân ca, bài chòi

Với ngọn lửa đam mê nghệ thuật truyền thống, vợ chồng Nghệ nhân Ưu tú Lý Thành Long đứng ra truyền dạy làn điệu dân ca, bài chòi cho nhiều học sinh tại Trường THCS Tam Quan (ở phường Tam Quan, TX Hoài Nhơn).

Núi lửa Chư Đang Ya (huyện Chư Păh) đã đi vào thơ của tác giả Nguyễn Thanh Mừng. Ảnh: Phạm Quý

Cao nguyên trong thơ Nguyễn Thanh Mừng

(GLO)- Tên tuổi nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng gắn liền với các tập thơ “Rượu đắng”, “Ngàn xưa”, .... Viết không nhiều nhưng thơ ông lại có mặt trong hầu hết các tuyển tập danh tiếng thơ Việt Nam hiện đại. Mấy năm gần đây, ông dành tình thương mến với Tây Nguyên và viết nhiều về vùng đất này.

Nơi chắp cánh đam mê âm nhạc

Nơi chắp cánh đam mê âm nhạc

(GLO)- Với đặc thù làm việc trong sự cô đơn, tĩnh lặng, nhiều kỹ thuật viên (KTV) có kinh nghiệm tại một số phòng thu trên địa bàn TP. Pleiku (tỉnh Gia Lai) đang âm thầm đứng sau những bản thu chất lượng của các ca sĩ chuyên và không chuyên, chắp cánh cho đam mê âm nhạc.

Chung vai một gánh hai quê

Chung vai một gánh hai quê

Chung vai một gánh hai quê là chủ đề chung cho tập truyện ngắn “Người hai quê” của Hương Văn do Tạp chí Văn nghệ Quân đội chọn lọc và được NXB Quân đội Nhân dân - 2025 ấn hành. 

Chuyện về những nhà báo không chuyên

Chuyện về những nhà báo không chuyên

(GLO)- Dù chưa được đào tạo chuyên ngành báo chí, nhưng bằng nhiệt huyết, nhiều cộng tác viên của Báo Gia Lai vẫn luôn nuôi dưỡng niềm đam mê với nghề báo, cần mẫn ghi lại từng khoảnh khắc đời sống ở cơ sở trở thành cánh tay nối dài của tòa soạn trong việc lan tỏa thông tin, kết nối cộng đồng.

Trong dòng chảy báo chí cách mạng

Trong dòng chảy báo chí cách mạng

Trong dòng chảy tròn một thế kỷ của nền báo chí cách mạng Việt Nam, cái tên Thanh Niên luôn mang trên mình một sứ mệnh thiêng liêng; luôn khát khao, ước vọng đồng hành cùng dân tộc trên mọi chặng đường phát triển.

Tự hào được sống đúng đam mê

Tự hào được sống đúng đam mê

Có thẻ hay không có thẻ nhà báo họ vẫn làm báo. Bởi họ luôn có niềm đam mê và mong muốn góp một phần nhỏ bé vào hành trình chuyển động của xã hội bằng ngòi bút, bằng trái tim và bằng đôi mắt luôn đau đáu với hiện thực.

Tác nghiệp ở Trường Sa

Tác nghiệp ở Trường Sa

Mỗi chuyến tác nghiệp tại Trường Sa không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là hành trình cảm xúc, hun đúc tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến. Những trải nghiệm nơi đảo xa đã trở thành dấu mốc nổi bật trên chặng đường làm báo, để các phóng viên, biên tập viên được “tôi luyện” trong môi trường đặc biệt, khắc nghiệt và đầy cảm hứng.

null