Lối cỏ hoa

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Mùa xuân bao giờ cũng dành cho mình một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm hôm nào bỗng hào hứng đón nhận bước chân ta bằng muôn thứ hoa cỏ mà có hỏi mãi cũng chẳng thể nào biết hết tên.

Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm cơn mưa vì đâu biết rằng trong sự u ám của tiết trời đó đã có biết bao hạt mầm tha hương đến đây.

Còn nhớ, khi thanh niên trong làng hô hào nhau phát cỏ, dọn đường, tôi thấy tiếc vì nhiều loài cây dại có hoa rất đẹp, chúng đâu có gai góc, um tùm gì nhưng biết làm sao được. Khi chúng đã không phải là hồng, lan, cúc, thược dược... thì sẽ bị phá bỏ để trồng những cây mới.

Rồi đến một ngày người ta nhận ra không phải thứ hoa nào trong vườn cũng thay thế được hoa dại cũng như hiểu rằng cỏ không phải thứ vứt đi thì mới hối hả tìm đến mà làm hoang dã lại chính không gian sống của mình. Hoa đẹp không cần chăm tỉa nhiều, đất ấm và bướm ong vẫn tìm về…

Nhớ có lần mẹ tôi bảo, từ lúc sinh ra bà đã thấy lối hoa cỏ như thế này rồi. Từng đàn bướm vàng, từng đàn chim về vui hót mừng nắng xuân như càng thôi thúc những loài cây bé nhỏ tự tin mà vươn mình lên. Người chân đất bước trên đường đất thấy cỏ hoa bụi bặm, bé nhỏ mà đẹp như gấm, như lụa, thấy chúng đủ mỹ miều, diêm dúa mà vui lòng mình.

Qua cuộc trăm năm, kiếp người thác về miền hoa cỏ ấy đến lượt chúng lại hào phóng đón nhận một sinh linh để bắt đầu vòng luân hồi khác.

Ảnh minh họa: NGUYÊN VÕ

Ảnh minh họa: NGUYÊN VÕ

Xa xa kia là bóng núi như lưng mẹ đã còng mà vẫn vững vàng trong lòng tôi. Hôm nay, tôi về khu vườn cũ giờ chỉ có cậu em họ ở gần thường qua quét dọn. Tôi lặng lẽ tháo giày, để chân trần đi trên lối cỏ mặc bàn chân mình ran rát đau. Đó là một cảm giác rất lạ như được về với ngày xưa của mẹ, cảm giác của đứa con đã tự đổi thay tìm về với ký ức của mình. Về với mẹ chỉ có một lối mòn cỏ hoa xưa cũ ấy mà sao có lúc với tôi khó khăn đến thế. Cuộc đời vòng vo gần lại hóa xa…

Hồi nhỏ đi học, tôi thường bị các bạn ở phố trêu chọc vì quần lúc nào cũng dính cỏ. Dù nhiều lần tôi đã cố gắng đi học thật sớm, sau đó đến ngồi ở mỏm đá hình con rùa trước khi rẽ vào trường rồi chăm chú nhặt hết những dấu tích của hoang dã trên ống quần mình nhưng chẳng biết thế nào mà vẫn bị phát hiện. Các bạn phá lên cười, chế giễu. Tôi tức mà không thể cự lại nên đem nỗi buồn ấy về hỏi mẹ.

Sau này lớn lên, tôi mới biết rằng cả đến những người lớn lao, thành đạt hình như khi vấp ngã cũng từng tìm về với mẹ để được bé nhỏ trong một lời khuyên như thế. Mẹ xoa đầu, ôm tôi vào lòng rồi bảo: “Người ta sinh ra ở đâu thì sẽ lớn lên ở nơi ấy con à, dẫu trong sự bụi bặm, lấm lem như thế nào. Lấm lem ấy là sự chân thật chứ không phải vết nhọ, vết nhơ”.

Cỏ hoa đã dành cho tôi một lối nhỏ vào đời bình yên như thế. Tôi luôn thầm cảm ơn điều tưởng như vô tình ấy. Mùa thu về, mùa đông sang, rồi xuân qua, hạ đến… có mưa gió, nắng gắt thì chốn quê hương cũng chưa bao giờ đối xử tệ với mình.

Cỏ cây, hoa lá tự biết làm nên sự xanh tươi, biết cất giấu bí mật sự trường tồn và bừng lên sắc thắm khi mùa tới. Chỉ cần ta bước bằng đôi chân của mình với gót giày đã mòn, với gối mỏi thì ta vẫn có thể tìm thấy niềm hạnh phúc của một người đã may mắn được sinh ra và lớn lên ở đất này. Lối cỏ hoa này sẽ còn xanh mãi, ta sẽ còn đi mãi để vượt lên mọi lối mòn mệt nhọc để được xanh mát, trong trẻo lại lòng mình.

Có thể bạn quan tâm

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Mưa thu

Mưa thu

(GLO)- Mùa thu bao giờ cũng đem đến nhiều xúc cảm, nhất là khi thư thái ngồi lại cùng những cơn mưa.
Đừng vội nản lòng

Đừng vội nản lòng

(GLO)- Ai trồng cây cũng mong đến ngày hái quả. Người ta khi làm việc gì cũng đều mong gặt hái được kết quả. Điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi. Vậy nên, đừng vội nản lòng khi kết quả mình mong đợi chưa đến.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.