Hương phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi lãng đãng đếm bước dưới những gốc thông già. Mưa trên chiếc ô chỉ vờn vờn nhẹ. Nhựa thông tỏa ra quyện với làn mưa mỏng sáng nay có mùi dễ chịu quá đỗi. Từ ngày phát hiện ra bốn cây thông nằm len giữa những cây cổ thụ khác trong sân trường, cứ mỗi giờ giải lao, tôi lại lấy cớ đi bộ ra cổng. Đếm nhịp bước chân đều đều và đi đến chỗ hàng thông. Những thân cây thẳng tắp, cao vút, có cả mấy nhánh phong lan sống gửi đu đưa trên kia. Tôi đoán hàng thông xấp xỉ tuổi mình. Cái tuổi chưa già mà cũng không còn quá trẻ.
Phố bắt tôi phải chầm chậm vòng xe khi nghe mùi cà phê rang xay quen thuộc. Ngoài các quán cà phê lớn, nhiều gia đình đã có máy tự rang xay, chế biến. Sáng sớm có mưa phùn và sương mù, phố vẫn uể oải với những vòng xe quay chậm, nhưng mùi cà phê kia sẽ khiến người ta tỉnh táo và sảng khoái hơn rất nhiều.
Ban sáng, ngang qua những quán phở thấy sực nức mùi thơm. Bàn tay tài hoa của người chủ quán đã tạo nên món phở khô hai tô ngon nức tiếng của người Gia Lai. Mùi rau quế, hành thái, tương đen, mùi của nồi nước dùng được hầm nửa ngày đã quyện vào béo ngậy cùng với quế, hồi, gừng...
Nhưng hương phố không chỉ có phở. Nhắc tới đây tôi nhớ tới quán mì Quảng trong hẻm Tuệ Tĩnh. Quán bé tẹo teo nhưng đông khách vô cùng vì giá bình dân và vị mì đặc trưng xứ Quảng. Nước dùng ít, ghế ngồi thấp như ngồi xổm ven đường ở phố cổ Hội An.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Ban trưa, dừng xe ở đèn đỏ hay chạy ngang qua cửa hàng bánh nướng thì bụng dạ lại có dịp sôi réo ầm ì. Có lần trời mưa, lúc hẵng còn độc thân, mấy hôm liền tôi thất tình, không thèm rời khỏi nhà và không quan tâm ăn uống. Ấy vậy mà khi đi ngang đường Cách Mạng Tháng Tám, chỗ đèn đỏ nghe mùi bánh Paparoti nướng dậy mũi, tôi tự nhủ: “Mình đang làm cái quái gì với bản thân vậy chứ”. Hôm nay nghe mùi bánh tỏa ra ở góc quen ấy, tôi lại rẽ vào, chọn hai cái bánh nướng làm quà cho con.
Trên con đường nhá nhem tối và lấp loáng nước, tôi nghe trong gió đưa mùi hương quen. Đó là hương thơm của cây hoa sữa xù xì ở góc đường Nguyễn Thái Học. Với nhiều người, hoa sữa chỉ thơm khi gió nhẹ đưa hương chứ còn gần thì nồng lắm. Nhưng tôi thích cái vị nồng nàn ấy. Tôi thích hít hà hương thu đặc trưng của Hà Nội mà không cần phải đi xa. Ngay phố tôi, Pleiku cũng gợi nên biết bao cảm xúc.
Trời lúc nắng, lúc mưa. Cũng chẳng sao cả. Mỗi ngày, tôi chọn nhẩn nha, lẩn thẩn để thưởng thức những vị hương đặc trưng của phố, một món quà mà có lẽ không phải ai cũng nhận ra ngay bên cạnh mình.
TẠ NGỌC ĐIỆP

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.