Hoa muộn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Nhiều lắm những câu thơ hay viết về loài hoa thanh khiết nhưng có sức sống bền bỉ này, song ấn tượng nhất với tôi vẫn là hai câu: “Thập tải luân giao cầu cổ kiếm/Nhất sinh đê thủ bái mai hoa” (Mười năm lặn lội tìm kiếm cổ/Một đời chỉ biết lạy hoa mai). Sự kiêu hùng của bậc trượng phu, cái cốt cách thanh nhã của người quân tử là điều mà người xưa hướng đến. Hoa mai là hình ảnh tượng trưng cho họ, chỉ có cốt cách đó mới làm người ta phục lụy.

hoa-muon-dd.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhà ở cạnh làng mai nên tôi đã quen với hình ảnh tấp nập những ngày cuối năm. Xe tập kết bán mua hoa mai theo các ngả đường xuôi Nam ngược Bắc chộn rộn. Nhiều năm xa quê, ở trọ thị thành nhưng hình ảnh về cây mai như còn ở mãi trong tôi. Khi những cánh mai đầu tiên bung nở trong nắng xuân, người ta hân hoan đón chào một mùa mới.

Mai vàng, vì lẽ đó nên bao đời nay còn được xem là biểu tượng của sự khởi đầu, của niềm vui và phúc lộc, của hạnh ngộ muôn nẻo quê nhà. Khi mùa xuân vừa chạm ngõ, chẳng hẹn mà gặp, những búp mai cứ thế đồng loạt khai hoa, vàng rực góc vườn. Thế nhưng đâu đó vẫn có những bông mai nở muộn, lặng lẽ khoe sắc khi xuân đã bước sang một chặng đường khác...

Tôi có một chậu mai được người bạn đặc biệt tặng vào dịp cuối năm. Anh ấy là một bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối. Khi trao tặng tôi chậu mai này, anh đã cười sảng khoái và nói rằng: “Chậu này hoa muộn, cuối Giêng mới bắt đầu nở đấy. Ngắm hoa muộn cũng hay. Em hãy chăm nó như nuôi một lời hẹn muộn, với xuân”. Lời nói ấy khiến tôi suy ngẫm rất nhiều.

Cuộc đời anh là một chặng đường đầy thử thách nhưng anh vẫn luôn giữ vững niềm đam mê với những gốc mai. Anh sắc sảo, tài hoa. Viết báo, làm thơ, nuôi chim, nuôi cá... Đụng vào món gì anh cũng dễ dàng thành bậc thầy. Rồi ngẫu hứng thế nào, anh lại trồng mai, trở thành nghệ nhân hàng đầu của tỉnh về mai bonsai, tạo cho mình một thương hiệu không pha lẫn với hình ảnh, như một “Hoàng lão tà” trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung, trú trong một thung lũng vắng người, chỉ để... trồng mai mà vang danh tứ xứ.

Bị K giai đoạn cuối nhưng anh vẫn luôn giữ trong mình niềm lạc quan, tin yêu. Anh bảo tôi: Em biết vì sao có câu “60 năm cuộc đời không?”. Tôi nghĩ ngợi xa xôi thì anh tiếp lời: “Có nhiều cách lý giải, nhưng anh đang muốn nói đến “lục thập hoa giáp”. Bởi vậy, sống qua 60 là lãi rồi. Giờ thêm ngày nào là lãi ngày đó”. Có lẽ vậy nên trong hoàn cảnh nào, anh vẫn giữ một niềm lạc quan, rắn rỏi. Chậu mai nở muộn này cũng đôi phần giống anh, kiên cường, thuần tự nhiên, nhẹ nhàng đón nhận mọi thứ và lan tỏa những điều tích cực với những người thân thương quanh mình.

Đã nhiều lần, nhìn anh chăm chút tỉ mỉ từng gốc mai, tôi chợt nhớ ba mình ở quê. Ba tôi năm nay đã 86 tuổi. Những ngày xa vắng con cái, ông bầu bạn cùng mai, xem mỗi gốc mai như một người bạn lâu năm mà trân trọng, nâng niu. Tôi nhớ những buổi chiều xuống chậm, ba ngồi lặng lẽ bên gốc mai già, đôi mắt tư lự xa xăm như đang hồi tưởng những mùa xuân đã qua, như nhớ tiếng cười ríu ran của lũ chúng tôi ngày còn thơ bé.

Chính ba đã rủ tôi xem mai khi đêm về tĩnh lặng. Khi ấy, dưới ánh đèn đêm, sắc vàng láng nghệ hắt lên từng cánh hoa mai như những ngọn nến, khiến lòng người trở nên vừa bình yên, vừa cảm giác yêu thích. Mỗi lần nhìn ngắm chậu mai trong đêm, tôi cảm nhận được một vẻ đẹp khác-trầm mặc, sâu lắng nhưng vẫn tràn đầy sức sống.

Cuộc sống đôi khi cũng vậy, một sự “nở muộn” lại chính là cơ hội để người ta tận hưởng trọn vẹn hơn những gì thuộc về mình. Những bông mai nở muộn như gợi cho tôi về hành trình riêng mỗi người, mà ở đó, họ có một thời điểm riêng để tỏa sáng. Quan trọng nhất là ta không bao giờ từ bỏ niềm tin vào bản thân, không bao giờ ngừng cố gắng để một ngày nào đó, dù muộn, vẫn có thể rực rỡ giữa đời.

Những ngày cuối tháng Giêng, tôi quyết định mang chậu mai đang bung búp từ phố thị về quê nhà. Khi vừa đặt chậu mai trước sân, ba tôi cười giòn, đôi mắt ánh lên niềm vui giản dị. Ông chậm rãi ngồi xuống bên chậu mai, ngắm nghía từng chiếc nụ đầy sức sống. Dưới nắng xuân, những cánh mai vàng như sáng rực hơn, phản chiếu niềm hạnh phúc lặng lẽ trong ánh mắt người cha già, hội ngộ một niềm xuân.

Có thể bạn quan tâm

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

null