Hát bội miền Trung

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Người dân xứ Quảng quê tôi, từ già đến trẻ ai cũng thích xem hát bội, nhất là mỗi độ tết đến xuân về...

Làng Đức Giáo (nay thuộc xã Quế Châu, huyện Quế Sơn, Quảng Nam) từ lâu được xem là 'cái nôi' của hát bội xứ 'ngũ phụng tề phi'.
Làng Đức Giáo (nay thuộc xã Quế Châu, huyện Quế Sơn, Quảng Nam) từ lâu được xem là 'cái nôi' của hát bội xứ 'ngũ phụng tề phi'.

Cái hấp dẫn của hát bội chính là những tuồng tích thấm đẫm đạo lý làm người mà những con người dân quê môc mạc muốn hướng đến và cũng là những cung cách ứng xử rất đời thường đối với người thân trong gia đình, họ tộc cũng như láng giềng và xã hội.

Hát bội có nguồn gốc từ Bình Định rồi lan tỏa ra Quảng Ngãi, Quảng Nam. Khi ra đến Quảng Nam, hát bội được người dân Quảng Nam đón nhận một cách nồng nhiệt và cùng với hát bài chòi, hai bộ môn nghệ thuật này là không thể thiếu được, là món ăn tinh thần của người dân quê tôi khi tết đến xuân về.

Hát bội là bộ môn nghệ thuật mà diễn viên trang điểm rất cầu kỳ, qua trang điểm người ta có thể nhận ra ai là trung thần, ai là nịnh thần có kèm theo điệu bộ mà người lớn lẫn trẻ con quê tôi ai cũng thích.

Biết người dân quê tôi ghiền hát bội nhưng vì bận việc ruộng nương nên ít có thời gian để xem, nên cứ sau tết vài ngày, thường có đám gánh hát bội về miền quê biểu diễn. Những gánh hát bội ấy thường đi bằng ghe bầu, có khi bằng xe riêng của đoàn mình. Những ngày đoàn tuồng về làm cho những ngày tết quê tôi sống động hẳn lên. Những ngày này lũ trẻ chúng tôi rất vui mừng và thích thú. Không như ở thành phố bây giờ, người ta dùng xe ô tô có loa phóng thanh chạy quanh các phố chính thông báo và phát tờ rơi. Còn ở quê, quảng cáo cho đêm hát bội ngày ấy, người ta dùng xe đạp chạy quanh các đường làng mang theo chiếc trống nhỏ bịt bằng da trâu giục trống từng hồi cùng với chiếc loa thiếc rao lên. Lũ trẻ chúng tôi, kéo nhau hàng đoàn chạy theo reo hò ầm ĩ. Sân khấu dành cho đêm hát bội là khu vực đất rộng của làng. Những vở hát bội ngày ấy là những tuồng tích ngày xưa như: Phạm Công Cúc Hoa, Lâm Sanh Xuân Nương, Thoại Khanh Châu Tuấn… Những vở tuồng ấy đã từng lấy đi biết bao nhiêu nước mắt thương cảm của những người bà, người mẹ và cả những cô thôn nữ quê tôi.

Vào những đêm có hát bội, người ta thường ăn cơm sớm. Các cụ bà thi chuẩn bị một túi trầu cau cùng với cái quạt mo, người lớn thì dắt theo con ra sân làng để xem hát. Trời vừa sẫm tối, tiếng trống của gánh hát giục liên hồi làm cho chúng tôi nôn nao khó tả. Lũ trẻ chúng tôi và vội vài chén cơm rạo rực ngồi trước hiên nhà chờ người lớn dẫn đi xem. Hối ấy đâu có tiền nhiều, cha mẹ dẫn đi xem một vài đêm đầu, những đêm sau vì thèm xem nên chúng tôi rủ nhau “coi cọp”. Cái cảnh “coi cọp” gian nan đáo để. Muốn được coi, chúng tôi bàn nhau nghiên cứu hàng rào của sân khấu, và sau đó tìm cơ hội lẻn vào núp dưới gầm sân khấu trước giờ biểu diễn, mặc cho kiến cắn, muỗi đốt… Khi buổi hát mở đầu được một lúc chúng tôi mới chui ra ngồi bệt xuống đất mà xem. Có nhiều lần bị người trong đoàn hát bắt được chúng tôi bị véo tai, đá đít nhưng vì quá ghiền xem hát chúng tôi vẫn cứ liều mình “coi cọp”.

Không chỉ xem hát, chúng tôi còn bắt chước họ sang bên chợ, đến hàng may, nhặt những mảnh vải màu đủ kiểu về cột quanh trán, thắt ngang lưng, cột vào các thanh kiếm gỗ tự chế ra ruộng múa may hát theo câu đực câu cái của các đào kép và cùng vỗ tay thích chí. Những cú bay trên sân khấu ngoạn mục của các đào kép cũng được chúng tôi học tập bằng cách lấy dây dừa cột ngang lưng những đứa nhỏ và vắt qua nhánh cây thù đâu (sầu đông) còn những đứa lớn thì kéo lên, đứa nhỏ đu đưa lộn đầu xuống đất rồi cười vang khắp xóm. Cái vết thẹo ở cằm theo tôi đến tận bây giờ là cú bay chổng ngược của tôi dưới nền đất của một màn đấu kiếm trên không chẳng may dây bị đứt.

Theo thời gian, nhu cầu thưởng thức nghệ thuật của lớp người sau đã khác xưa, những đoàn tuồng ngày càng thưa thớt, nói một cách triết lý thì hát bội ngày nay đã mất dần vai trò lịch sử trong nhu cầu nghệ thuật nước nhà. Tuy nhiên, ngày nay, nhớ về mảnh đất Quảng Nam, những người con xa xứ quê tôi có nhiều cái để nhớ, nhưng tôi chắc rằng những con người sinh ra cùng thời như tôi trên đồng đất quê nhà ắt hẳn vẫn còn lưu lại trong ký ức của mình về những đêm hát bội ngày tết cùng những tiếng trống chầu giục giã đến nao lòng khi mỗi độ xuân về.

Theo NGUYỄN VĂN HỌC (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Già làng “2 giỏi” của xã Ia Phí

Già làng “2 giỏi” của xã Ia Phí

(GLO)- Ông Rơ Châm Khir (SN 1954, làng Kênh, xã Ia Phí, huyện Chư Păh, tỉnh Gia Lai) không chỉ có đôi tay tài hoa vẽ những bức tranh sơn dầu, tượng gỗ dân gian đặc sắc, mà còn là già làng uy tín được cộng đồng tin tưởng.

Phát huy sức mạnh văn hóa

Phát huy sức mạnh văn hóa

Khi các giá trị văn hóa, di sản và nghệ thuật tạo ra lợi nhuận nó không chỉ tự “nuôi sống” mình mà còn góp phần tạo thêm những nguồn lực mới, tác động tích cực đến các lĩnh vực khác của ngành công nghiệp văn hóa.

Đừng để giấc mơ Tây Nguyên ngủ yên trên đỉnh đồi

(GLO)- Người Tây Nguyên làm du lịch không chỉ bằng khu nghỉ dưỡng, mà còn bằng lòng hiếu khách và nghệ thuật kể chuyện. Vậy nên, đừng để giấc mơ Tây Nguyên ngủ yên trên đỉnh đồi mà hãy đánh thức nó bằng chính giọng nói của rừng, bằng bàn tay của bà con và bằng tình yêu với buôn làng của mình.

Qua xứ trầm hương: Di sản văn hóa từ miền duyên hải Khánh Hòa - Bài 1: Di sản văn hóa từ miền duyên hải

Qua xứ trầm hương: Di sản văn hóa từ miền duyên hải Khánh Hòa - Bài 1: Di sản văn hóa từ miền duyên hải

“Khánh Hòa là xứ trầm hương/Non cao biển rộng người thương đi về” - những câu thơ của nhà nghiên cứu Quách Tấn trong biên khảo Xứ trầm hương vừa là sự khẳng định danh xưng của một miền đất, vừa như lời mời gọi lữ khách bốn phương tìm về với thủ phủ của trầm hương Việt Nam.

Kể chuyện buôn làng bằng thanh âm sáo trúc

Kể chuyện buôn làng bằng thanh âm sáo trúc

(GLO)- Ở buôn E Kia (xã Ia Rsai, huyện Krông Pa), ông Hiao Thuyên được biết đến là một nghệ nhân tài hoa khi giỏi cả sáo trúc, biểu diễn cồng chiêng, hát dân ca... Bằng những việc làm thiết thực, ông đã góp phần gìn giữ bản sắc văn hóa dân tộc Jrai và xây dựng khối đại đoàn kết ở buôn làng.

Tây Nguyên: Nhịp sống mới dưới những nếp nhà xưa

Tây Nguyên: Nhịp sống mới dưới những nếp nhà xưa

Nhắc đến đại ngàn Tây Nguyên, có lẽ biểu tượng văn hóa “sừng sững” chính là những mái nhà rông, nhà dài truyền thống của đồng bào các dân tộc. Trong những biến chuyển của thời đại, không gian che chở các hộ gia đình và lan tỏa văn hóa cộng đồng ấy khó tránh khỏi những hư hao, nghiêng ngả.

null