Gương mặt thơ: Nguyễn Quang Hưng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Nguyễn Quang Hưng hiện là Phó Trưởng ban ấn phẩm “Thời nay” của Báo Nhân Dân, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và là tác giả của khoảng 20 đầu sách gồm thơ, trường ca, tản văn, bình luận.

guong-mat-tho-nguyen-quang-hungdd.jpg

Quê gốc Hà Nội nhưng anh rất rành và hát rất hay quan họ. Anh năng động trong mọi việc và việc nào cũng sâu sắc, cẩn trọng.

Thơ anh đằm sâu những suy nghĩ, trăn trở về cuộc đời, về nhân tình thế thái.

Lên miền núi về, anh trăn trở: “Những phố tôi đi không nhỏ xinh/Những phố tôi gồ ghề cứng cáp/Sao cho phố tôi đừng bào thấp/Phố tôi đừng bóng bẩy miền xuôi”.

Anh đau đáu khi viết về “phần còn sống của người lính”: “Những con người hôm nay ta nhìn lại/Nhói lên trạng thái sống của mình/Đêm đêm gió từ những nghĩa trang/Vẫn thổi về chúng ta câu hỏi”...

Cuối tháng 10 vừa rồi, anh ra mắt cùng lúc 2 cuốn sách là “Thời đàm văn hóa văn nghệ” và “Những người cầm tinh hoa”. Vừa là nhà thơ vừa là nhà báo chuyên mảng văn hóa-văn nghệ, bên cạnh cái tỉnh táo, cái hiểu biết sâu rộng những biến động của đời sống văn hóa-văn nghệ cả nước, anh vẫn giữ được độ đắm say trong thơ, những câu thơ khiến người đọc bồi hồi và ấm áp: “Nào cùng ngồi xuống quanh lửa/Tiếng người hơi rượu ủ quanh tôi”.

Quan niệm nghệ thuật của anh nó như thế này: “Mai sau người dưới cỏ rồi/Câu dân ca vẫn trổ ngời ngợi xanh/Ngũ cung còn hiện thiên thanh/Đời lao đao mấy vẫn dành để thương”...

Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.



Biển đặt tên người

Biển cho sóng biển cho ăn

Biển cho suy tưởng vĩnh hằng thiên nhiên

Người ra biển đặt lại tên

Từ nay tôi đổi là miền phi lao

Là mây lớn đến trên cao

Là người cũ kỹ cào ngao hơi gầy

Là đôi đồng lẻ bám đầy

Mồ hồi cát mặn sớm ngày hoang vu

Tờ khai lý lịch hình như

Cần lao một quãng đời tư vỏ sò

Một lần nào đấy mơ hồ

Là khi biển gửi tôi cho bầu trời

Thêm lần nữa tôi trên đời

Nhành hoa muống giữa bời bời cỏ xanh.

1bien-dat-ten-nguoi.jpg
Minh họa: H.T

Lời nhập cuộc

Cho tôi thêm vệt màu trên mặt

Để gần hơn

Người nam đóng khố đeo chiêng

Chân đưa sầm sập âm thanh.


Cho tôi nắm xôi

Nhón đủ miếng thịt lót lá

Tôi tập ăn từ tốn

Nghe mồ hôi kể khúc mùa màng.


Rồi theo dấu đoàn người phía rừng

Đi giữa cỏ cây máu thịt

Xin rừng miếng ăn giành lại để sinh thành

Cho đã mất ngày mai lại sống.


Và đờ đẫn ngắm chiều lên khói

Như mật ong dính tiếng gọi nhau

Ai hẹn rực vàng cuối nương

Ai hẹn trong mát ngoài bến nước.


Chợt thấy mình nói mãi chưa hết

Tôi im lặng bỏ lại những lập luận

Như giày và lễ phục ngoài cửa.

Nào cùng ngồi xuống quanh lửa

Tiếng người hơi rượu ủ quanh tôi.



Tìm trong hoa

Lặng im trăng trắng cánh ngà

Người đây sen đấy hay là lá xanh

Điểm tầng nắng nhỏ hanh hanh

Vàng gieo lốm đốm lên thành hào quang.

1tim-trong-hoa.jpg
Minh họa: Huyền Trang

Đối hoa hiển hiện mùa sang

Hỏi mình đâu giữa mang mang cõi này

Đâu trong vùn vụt những ngày

Trong từng vắng vẻ đang đầy thinh không.


Búp sen mở nhụy thong dong

Cứ thanh thản hé nở trong bình thường

Cánh tàn thả một cung đường

Mảy may không chút buồn thương dịu mềm.


Thân hòa bùn đất vẫn hiền

Nhủ cho người lẽ điềm nhiên sinh tồn

Hương hồ như dìu dịu còn

Trổ theo vòng sóng nước tròn lan xa.

Có thể bạn quan tâm

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.