Ghé vai đỡ gánh đường xa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Khi người dân vất vả trên đường thiên lý thì bà con ghé vai đỡ gánh đường xa, đúng nghĩa đồng bào...
Từ đầu tháng 7, người lao động ở các tỉnh phía nam bắt đầu đi xe máy về quê tránh dịch, lúc đó đã có rất nhiều nhóm thiện nguyện bằng nhiều cách giúp đỡ bà con. Đến đầu tháng 10 thì dòng người ngày một nhiều. Ngang qua Đà Nẵng, ngày ít thì vài trăm, nhiều thì vài nghìn...
Câu chuyện người lao động hồi hương thực tế đã đang diễn ra, chuyện sai đúng thế nào ai cũng đã biết, không nhắc lại, nhưng khi người dân vất vả trên đường thiên lý thì bà con ghé vai đỡ gánh đường xa, đúng nghĩa đồng bào.

Một điểm sửa xe của đội tình nguyện
Một điểm sửa xe của đội tình nguyện
Sửa xe, chở xe và… chạy xe
Hôm 7.10, như thường lệ, tôi và Trần Hoàng Vương cùng anh em tình nguyện lên chốt Lò Xo (địa bàn Kon Tum giáp Quảng Nam). Sau khi tiếp tế thức ăn, nước uống, đổ xăng, xe hỏng thì sửa xe, xe hỏng nặng thì đưa lên xe tải, người ngồi xe ca, rồi theo đoàn bà con về chốt Hải Vân (Đà Nẵng). Đến giữa đường, mưa lớn, đường trơn, nhiều người đuối sức, anh em dừng xe, mời bà con lên và chạy xe thay họ.
Tôi cũng cầm một xe, trên chất đầy đồ, từ chăn, quạt máy, bếp gas... Tưởng cũng bình thường, ai dè đi một đoạn, qua cánh đồng gió quá mạnh. Anh em đi ô tô vượt lên chắn gió để bà con nương theo mà chạy. Mấy em sinh viên trong nhóm tình nguyện sửa xe của Đại học Đông Á và nhóm 44 của tôi có sức nên lướt được, tôi thì xiêu xiêu vẹo vẹo. Mấy đứa la lớn trong mưa: “Thầy lên lái ô tô đi, để xe em đi”.
Đến được đây, bà con đã đi hai ngày một đêm không nghỉ bằng những chiếc xe cà tàng, đi không quen thì vô số là xe chết máy, chết máy thì dòng người phía sau lao lên, nguy hiểm vô cùng.

Bà con tranh thủ chợp mắt để đi tiếp. Ảnh: Nhóm tình nguyện
Bà con tranh thủ chợp mắt để đi tiếp. Ảnh: Nhóm tình nguyện
Những người chưa gặp
Sáng đó, có một cô nhắn tin nói đại ý, nhà em có chiếc xe máy còn tốt, anh coi có ai cần xe thì nói họ đi qua Hà Tĩnh, đến đó điện thoại số này này... lấy mà đi về.
Tôi xem hình thấy cái xe đẹp quá, nói thôi em để mà đi này nọ..., cô ấy khẳng định luôn như ý trên.
Xong, cô ấy nói thôi anh, cho em góp tiền mua xe khác ở Đà Nẵng tặng bà con chứ cho họ xe ni tội họ. Tôi hỏi sao, cô nói xe Nouvo ni nó húp xăng dữ lắm.
Thực gọi tôi bằng bác, vì chơi với đứa cháu, năm trước cho xe trọng tải lớn chở bè ra Quảng Bình giúp bà con vùng lũ, điện thoại bảo nhà cháu có 2 chiếc xe máy của hai vợ chồng, cháu đưa đến cho bác để bác tặng cho bà con. Tôi ừ xong rồi nó còn nói thêm, để cháu đi kiểm tra lại cho ngon lành đã nghe bác, chiều cháu mang đến.
Tối, hai vợ chồng mang hai xe đến.
Đêm, Thanh chat hỏi cần gì thêm nữa anh? Hỏi là vì Thanh hỗ trợ nhiều lần rồi, từ đèn đội đầu (để cho nhóm sửa xe và xe bà con hỏng đèn nhưng không sửa kịp) đến cao Sao vàng, dầu gió… Sáng ra tôi nhắn cho Thanh sớm, kêu em đừng mua mấy thứ hôm qua anh nói, cho anh cà phê lon hoặc chai, vì đêm qua bà con hỏi mà phát hết mất. Thanh dạ cái, lát có người chở đến liền.
Một bạn khác, nick Nguyen Vo Hung Huy, biết chuyện cũng chở đến cho 10 thùng, nhiều bạn khác nữa không thể kể hết ở đây.
Một cô em chưa gặp, nhắn tin để đóng góp, tôi từ chối vì nguyên tắc của nhóm là không nhận tiền. Cô nhờ người quen thân gọi cho tôi, kiểu như bảo lãnh, thấy ca này khó mà cô quyết tâm quá nên tôi nhận, nói anh sẽ thuê xe rồi gửi chứng từ thanh toán cho em.
Có sinh viên trước hay hỏi thầy, không phải vì thầy giỏi mà vì thầy sống lâu hơn. Em vượt qua thử thách giờ rất ổn, có công ty riêng, kêu cho xin đóng góp. Một em sinh viên nữa ở Đà Nẵng cũng đóng góp hai lần, bằng hiện vật, xong nhắn tin rằng thầy đi đâu thì nhắn để chồng em chở đi, nhà em có ô tô mà chồng em vui lắm đó thầy.
Mọi người còn mang đến cho rất nhiều xe mới, xe cũ để đổi cho bà con.

Điểm tiếp sức ở đèo Lò Xo
Điểm tiếp sức ở đèo Lò Xo
“Thầy thịnh Đông Á”
Cô Nguyễn Thị Anh Đào, Hiệu trưởng Trường đại học Đông Á, thì hết nói. Tôi chỉ dạy trường này một môn chung cho sinh viên về truyền thông nhưng làm từ thiện miết rồi thành như người của trường. Đến nỗi toàn người gọi cái nói ngay “Có phải thầy Thịnh Đông Á không?”, thì nói phải chứ sao giờ?
Năm nay, từ đầu mùa dịch, khi có bà con về đến nay, trường có nhóm sinh viên tình nguyện sửa xe máy. Tôi cực thích thú ý tưởng này nên xông vô chỉ trỏ. Còn cô Đào ngày nào cũng chat giao ban, “Anh ơi răng rồi, anh ơi chừ răng chứ bà con khổ quá anh ơi, anh ơi có tiền ni nữa rồi...”. Cả trường, từ thầy cô, cán bộ đến sinh viên và con cái thầy cô cũng đóng góp.
Thế nên tôi, ông già tự làm bánh, nấu đồ cho mấy đứa sinh viên sửa xe (20 đứa nói chia 2 ca nhưng chúng nó lên hết, ở luôn trong lều), ngày nào cũng gọi, mấy giờ tụi con ăn để thầy làm cho nóng. Tôi không biết uống cà phê nhưng hỏi để chọn cà phê cho chúng nó. Đêm thì chúng nhắc thầy ơi, thầy ngủ chút mai còn lo việc. Tụi con chịu nổi chứ thầy không chịu nổi đâu. Tôi đùa lại, mấy đứa nghèo tuổi còn chịu được sao thầy giàu tuổi lại không chịu được?
Thương và quý tụi nó. Tuổi đó, con nhà người ta này nọ, tụi nó suốt ngày suốt đêm lo cho bà con. Giãn việc thì bố trí đứa lái ô tô chắn gió cho bà con nương theo. Nhắc đến mà ứa nước mắt.
Người thầm lặng
Nhiều tấm lòng cao cả, vô tư lắm. Kể chừng này đã, để kể từ từ. Nhưng ông này phải kể: Ổng ở đâu trỏng, TP.HCM nhưng đến từ Mỹ Tho (là khi dò ra trang cá nhân). Ổng lần đâu ra, rồi gọi đặt bánh bao Đài Loan của BaoFam. Bánh thì hảo hạng nhưng đại trà có mà chết tiền. Thế mà ổng đặt rồi nhắn anh em tôi sang nhận.
Hôm này ông đặt chừng này, mai đặt chừng này, kia đặt chừng này... Hôm nay ổng nói với bên BaoFam đặt món ngon nhất cho mấy bạn tình nguyện. Rồi chọn món. Đặt.
Mấy đứa nói thầy ơi, chú này hay lắm, nói năng nhẹ nhàng, lịch lãm, ngắn gọn nhưng tinh tế, bạn thầy hả thầy? Tôi nói, thậm chí thầy không biết luôn.
Thiện nguyện nhiều người làm nhưng hiếm người làm mà chăm chút như anh ấy. Tôn trọng bà con và tất cả mọi người.
Vương “khùng”
Là yêu mà gọi thế. Trần Hoàng Vương miệt mài hơn 100 ngày (kể cả thời gian “ai ở đâu ngồi đấy” thì Vương vẫn chở thực phẩm tiếp tế cho khu phong tỏa nhờ cái thẻ tình nguyện viên). Không đêm nào không tổ chức xe cộ, chở hàng lên chốt Lò Xo, tham gia điều phối.
Có hôm gặp người bị tai nạn thì Vương chở luôn ra bệnh viện Quảng Trị (quê nạn nhân) để bó bột. Có đêm thuê xe chở người về Nghệ An… Hôm qua Vương lại chở người đuối sức ra Huế...
*
Đà Nẵng có rất nhiều nhóm tình nguyện, thiện nguyện, nhóm tôi chỉ là một. Từ trong khó khăn, mới thấy tấm lòng của người dân là vô bờ bến. Đó là những con người ghé vai đỡ gánh đường xa.
Theo Nguyễn Thế Thịnh (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

Gìn giữ kỷ vật tri ân

Gìn giữ kỷ vật tri ân

(GLO)- Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang lưu giữ hơn 4.000 tài liệu, hình ảnh, hiện vật, kỷ vật có giá trị về 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ; trong đó, có gần 300 hiện vật, tư liệu, hình ảnh về các mẹ Việt Nam anh hùng, liệt sĩ ở vùng đất Bình Định trước đây.

Vào rừng... chờ ươi bay

Vào rừng... chờ ươi bay

Sau 4 năm, khi những cánh rừng già miền núi TP.Đà Nẵng (Quảng Nam cũ) chuyển mình vào mùa ươi chín, hàng ngàn người dân lại có một cuộc 'di cư' tạm thời vào rừng sâu chờ 'lộc trời' rơi xuống để nhặt.

null