Gặp người kể khan cuối cùng ở Ia Rmok

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Ở tuổi bách niên, già Ksor Ôi được xem là nghệ nhân kể khan cuối cùng của xã Ia Rmok, huyện Krông Pa, tỉnh Gia Lai.

“Báu vật nhân văn” sống

Nghệ nhân Ksor Ôi. Ảnh: Hoàng Ngọc

Nghệ nhân Ksor Ôi. Ảnh: Hoàng Ngọc

Chân bước lên bậc thềm nhà sàn “dài như một tiếng chiêng” của gia đình nghệ nhân Ksor Ôi (buôn Nông Siu), giọng hát kể của ông vang lên như một lời mời. Tấm lưng của nghệ nhân kể khan lừng lẫy ở vùng đất hạ lưu sông Ba còng xuống với thời gian, mái tóc bạc bay phất phơ trong ánh sáng ngược chiếu qua khung cửa. Có cảm giác như già Ôi vừa bước ra từ một câu chuyện xưa.

Năm ngoái, con cháu đã đốt 1 con bò, 1 con heo để mừng ông bà lên 100 tuổi. Đây là cặp vợ chồng hiếm hoi của buôn Nông Siu sống đến độ tuổi ấy. Nhưng sau đó, bà bỏ ông để về cõi Atâu. Cũng từ đó, lưng ông như còng hơn, giọng hát kể càng trầm đục như tiếng mưa rơi xuống mái tranh nhà sàn. Dẫu vậy, nghệ nhân vẫn say sưa cùng những câu chuyện xưa qua lối kể chuyện đặc trưng, hấp dẫn. Ông thuộc nhiều sử thi đồ sộ, có trí nhớ cùng lối diễn xướng độc đáo mê hoặc người nghe. “Kể khan là kể lại chuyện xưa. Người Jrai thường lý giải những điều họ không nắm bắt được, không hiểu được thông qua những câu chuyện có yếu tố thần thoại. Hồi trẻ, mỗi khi đổi công đi làm rẫy, nhờ kể khan mà mình ít phải lao động tay chân. Mọi người yêu cầu mình vào nhà rẫy kể chuyện xưa trong lúc họ làm việc để cảm thấy đỡ mệt”-già Ôi cho biết.

Bên hiên nhà sàn, già Ôi cất giọng hát kể câu chuyện bi thương về cuộc đời một người phụ nữ Jrai nghèo khó. Vẻ đẹp tâm hồn, tấm lòng lương thiện của bà khiến trời đất động lòng, cử các lực lượng siêu nhiên xuống giúp vượt qua hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác. Cái kết có hậu của câu chuyện phản ánh ước mơ của con người trong hành trình vượt lên sự đói nghèo, nghịch cảnh để vươn tới cái đẹp, cái thiện, diệt trừ cái xấu, cái ác.

Lắng nghe nghệ nhân kể và dịch nghĩa câu chuyện cho chúng tôi, anh Nay Hiệp-công chức Văn hóa-Xã hội xã Ia Rmok-cho hay: “Hồi nhỏ, tôi vẫn thường nghe dì kể khan trong những đêm trăng sáng. Nhưng về sau, khi lớn lên, tôi thấy hình thức sinh hoạt này hầu như không còn. Từ khá lâu rồi, tôi mới có cơ hội được nghe một người già kể chuyện xưa, nghe rất cuốn hút, xúc động. Người Jrai thích nghe khan để hiểu về các sự tích, tựa như người Kinh thích nghe truyện cổ. Khác là những nghệ nhân kể khan họ có lối hát kể, diễn giải, sáng tạo riêng khiến cho câu chuyện trở nên sinh động, cuốn hút”.

Còn chị Nay H’Cơ-cháu ngoại nghệ nhân Ksor Ôi thì tâm sự: Lúc nhỏ, sau bữa cơm chiều, cả gia đình thường quây quần để nghe ông ngoại kể khan. Đó là những giây phút hạnh phúc, đầm ấm không thể nào quên trong quãng đời tuổi thơ của chị và những người con, người cháu trong gia đình.

Người kể khan cuối cùng

Hiện nay, số nghệ nhân Bahnar, Jrai biết hát kể sử thi trong toàn tỉnh còn khá ít ỏi, chưa tới 20 người. Và theo thời gian, họ cứ lần lượt về cõi Atâu. Vậy nên, những nghệ nhân như già Ksor Ôi là “báu vật nhân văn” sống hiếm hoi của cộng đồng, của ngành văn hóa. Thạc sĩ Nguyễn Quang Tuệ-Trưởng phòng Quản lý văn hóa (Sở Văn hóa-Thể thao và Du lịch) đúc rút sau nhiều công trình nghiên cứu: “Sống giữa núi rừng hùng vĩ, xa cách với thế giới bên ngoài, sử thi của người Tây Nguyên không chỉ là vốn quý về văn nghệ dân gian, mà còn là một kho tàng lịch sử sống động… Để hiểu về những năm tháng đã qua trên vùng đất Tây Nguyên, người ta không thể không tìm đến sử thi. Điều may mắn là cho đến nay, Gia Lai vẫn còn một số nghệ nhân có thể hát kể sử thi tại cộng đồng”.

Chị Phan Thị Anh Vũ-Phó Chủ tịch UBND xã Ia Rmok, người đã gắn bó với công tác văn hóa ở vùng hạ lưu sông Ba gần 15 năm-cho rằng: Nghệ nhân Ksor Ôi là người kể khan cuối cùng của nơi này. Với trí nhớ siêu phàm, tài năng thiên bẩm, ông thuộc và kể được những sử thi có độ dài ngàn trang. Cùng năng khiếu trời phú, nghệ nhân còn có bề dày tri thức dân gian, vốn sống phong phú nên có thể giải thích tường tận nhiều hiện tượng, sự vật, tập tục, đời sống văn hóa tinh thần của xã hội xưa… khiến những câu chuyện trở nên vừa gần gũi với đời sống, vừa lấp lánh màu sắc thần thoại. Khả năng đó hiện không ai ngoài ông. “Mặc dù vài năm gần đây, người cháu của ông do yêu thích và chịu khó học hỏi cũng thuộc và kể được một vài trích đoạn ngắn, nhưng để có thể hát kể những sử thi dài, làm sống lại những câu chuyện xưa không có ai ngoài nghệ nhân Ksor Ôi”-chị Anh Vũ cho biết.

Nghệ nhân Ksor Ôi chia sẻ, sử thi có ý nghĩa giáo dục con người hướng tới cái đẹp, cái thiện. Ảnh: Hoàng Ngọc

Nghệ nhân Ksor Ôi chia sẻ, sử thi có ý nghĩa giáo dục con người hướng tới cái đẹp, cái thiện. Ảnh: Hoàng Ngọc

Người Jrai ở vùng đất ven sông Ba cho rằng, những người kể khan là do các vị thần phái xuống để phục vụ cộng đồng, không phải ai cũng có được khả năng này, do đó cũng rất khó để trao truyền lại cho thế hệ trẻ. Theo Phó Chủ tịch UBND xã Ia Rmok, địa phương đang lập hồ sơ trình lên cấp thẩm quyền xét tặng danh hiệu Nghệ nhân Ưu tú cho ông Ksor Ôi. Khi còn làm công tác văn hóa, chị Anh Vũ ấp ủ kế hoạch ghi âm những câu chuyện xưa qua giọng kể khan rất đặc biệt của nghệ nhân Ksor Ôi để phát trên Đài truyền thanh xã. Hình thức này giúp thế hệ trẻ cảm nhận được cái hay, cái đẹp của loại hình kể khan, nghe mãi sẽ ngấm vào một cách tự nhiên. Những tư liệu này còn có thể làm tài liệu phục vụ cho công tác nghiên cứu sử thi của người Jrai ở vùng hạ lưu sông Ba. “Đây là công việc đòi hỏi rất nhiều thời gian, sự kiên trì và cả tâm huyết của người làm công tác văn hóa. Nhưng họ kham quá nhiều việc, dự định này của tôi chưa thể thực hiện là vì vậy. Tới đây, cùng với việc lập hồ sơ cho nghệ nhân, chúng tôi có kế hoạch khẩn trương thực hiện ghi âm, ghi hình, số hóa tài liệu hình thức kể khan để lưu giữ và phát huy loại hình sinh hoạt văn hóa độc đáo này trong cộng đồng”-Phó Chủ tịch UBND xã Ia Rmok chia sẻ.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Thơ Lê Thị Kim Sơn: Đa mang ánh chiều

Thơ Lê Thị Kim Sơn: Đa mang ánh chiều

(GLO)- "Đa mang ánh chiều" của tác giả Lê Thị Kim Sơn là chiêm nghiệm về sự mong manh của thời gian và cả cảm giác cô đơn, lạc lõng khi đối diện với ánh chiều tắt dần. Mạch cảm xúc bài thơ diễn ra trong một không gian yên ả, tưởng chừng như thanh bình nhưng lại chất chứa nhiều nỗi niềm sâu kín...

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.

Hội đồng Di sản văn hóa Quốc gia vừa họp, bỏ phiếu thống nhất đề xuất Thủ tướng Chính phủ công nhận Quần thể di tích Tây Sơn Thượng đạo là di tích quốc gia đặc biệt. Ảnh: Ngọc Minh

Chuyện làm hồ sơ di tích Tây Sơn Thượng đạo

(GLO)- Cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, những người làm công tác di sản văn hóa (như cách gọi ngày nay) của tỉnh Gia Lai-Kon Tum bắt tay vào việc thu thập thông tin để làm hồ sơ di tích đề nghị xếp hạng, trong đó có hồ sơ di tích Tây Sơn Thượng đạo.