Dưới vòm cây xanh ngắt

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Đây đúng là Sa của ngày đầu tiên Văn gặp cách đây mười năm. Dịu dàng, những ngón tay đan vào nhau bình thản. Nhìn vào mắt Sa chỉ thấy những đám mây mùa hạ trôi ngang và vòm cây xanh ngắt.

Nhưng Văn thừa biết không phải sự bình thản nào cũng giống nhau. Mười năm trước đó là vẻ bình thản tự nhiên vốn có. Nhưng mười năm sau lại là vẻ bình thản của một người đàn bà đi qua bao biến cố. Cuộc sống cuốn Văn miên miết tháng ngày. Thỉnh thoảng tin về Sa như vô tình lọt vào tai Văn. Sa lấy chồng rồi ly hôn sau hai lần sảy thai. Mẹ Sa mất, một năm sau bố cũng đi theo. Lần nào nghe tin về Sa, Văn cũng thấy nhói đau nhưng chỉ trong chốc lát rồi quên. Mà không quên sao được khi vợ gọi điện giục đón con. Hai đứa con học hai trường ngược đường. Vào giữa giờ cao điểm phải luồn lách thế nào để đón được cả hai luôn là một bài toán đau đầu. Rồi sếp giục việc, bạn bè giục vài cái hẹn, chủ nhà trọ giục tiền, mấy cái hóa đơn giục trả. Đời sống tủn mủn và ngột ngạt thế làm gì có thời gian để mà đau, mà nhớ nhung một mối tình xưa cũ.

 

Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang

- Anh nghe nói em đã ly hôn…
- Em nghe nói anh cũng từng đôi lần ly thân với vợ?
- Tại sao vậy? Chẳng phải em từng nói đó là người đàn ông em muốn chung sống suốt đời?
- Thế còn anh? Chẳng lẽ người anh lấy làm vợ lại không phải là người anh từng nghĩ có thể suốt đời chung sống?

Sa vẫn thế, thích trả treo với Văn như vậy. Dù Sa thừa biết nếu cô không quyết định chọn người đàn ông khác thì đời Văn cũng đã chẳng rẽ sang ngã khác. Tình yêu rốt cuộc là gì chắc hẳn Sa đã có câu trả lời. Sa là người nặng tình, hẳn cũng đã nhiều lần nắm níu hôn nhân trước khi quyết định buông tay. Văn lạ gì hôn nhân. Lúc còn yêu chúng ta thường tưởng tượng đến những buổi sáng thức dậy cùng nhau. Người này kể cho người kia nghe về giấc mơ đêm qua rồi bình yên nghe chim hót ngoài cửa sổ. Nhưng những buổi sáng khi đã bước vào đời sống hôn nhân sẽ khác rất nhiều. Đàn bà tỉnh dậy bởi mùi khai khú của đứa lớn, mùi nôn trớ của đứa nhỏ. Chăn chiếu cần giặt, nhà cần dọn dẹp, cần chuẩn bị bữa sáng cho con… Đàn ông bịt gối ngủ nướng trong tiếng quấy khóc của con, tiếng quát tháo của vợ. Ánh mắt nhìn nhau đầu tiên buổi sáng không lấp lánh yêu thương mà có khi ngấm ngầm hằn học. Cũng ít lắm những buổi chiều hai người cùng vào bếp với nhau. Đàn bà mệt mỏi trở về nhà sau một ngày làm việc, chỉ kịp nấu vài món qua loa. Vì áp lực đồng tiền đàn ông phải làm việc nhiều hơn. Có nhiều hôm Văn về nhà mà không nuốt nổi cơm, chỉ muốn đổ gục xuống giường ngủ một giấc đến sáng hôm sau. Đã có lúc Văn tự hỏi, nếu vợ mình là Sa thì hôn nhân có khác gì không?

- Chắc là không đâu. Anh biết đấy, tính em bướng bỉnh, hay càu nhàu và không dễ thứ tha. Mà anh thì… quá nhiều tội lỗi.
- Vậy không lấy được em có khi lại là may mắn. Để tình yêu còn nguyên vẹn trong nhau.
- Vợ chồng anh quay cuồng về những đứa trẻ và cho rằng chúng làm xáo trộn những mộng tưởng ban đầu. Còn cuộc hôn nhân của em nó vô vị và ngột ngạt lại chỉ vì nhà thiếu tiếng trẻ con. Sau hai lần sảy thai thì em không thể có con được nữa.
- Có phải vì thế mà em chủ động ly hôn?
- Em không chịu đựng nổi ánh mắt đau đáu của mẹ chồng trong mỗi chiều ngóng trẻ con chơi ngoài đầu ngõ. Em như cây độc không thể đơm hoa kết trái thì cũng nên biết phận của mình.
- Chồng em thì sao?
- Em tưởng như đã có thể nghe thấy tiếng thở phào của anh ấy. Tội nghiệp.
- Tội nghiệp ai?
- Thì tất cả chúng ta.

Sa ngẩng nhìn trời, trong mắt ngập ngừng mây. Nếu không dang dở thì chắc gì Văn đã thấy được khoảnh khắc này. Có khi Sa trong mắt Văn cũng nhàu nhĩ hệt như mụ vợ. Vợ Văn đã qua cái thời càu nhàu từ những việc nhỏ nhất. Bây giờ cô ấy thường không nói gì, có thể im lặng từ ngày này qua ngày khác. Văn không đoán được cảm xúc trên khuôn mặt lạnh tanh của vợ. Mười ngày như một, hệt như món trứng ốp la đều đặn vào mỗi sớm. Văn chán vợ như chán món trứng ốp la. Cô ấy hẳn cũng ngán ngẩm chồng như ngán đống quần áo bẩn, đống bát đũa dính đầy dầu mỡ. Văn chắc chắn mình không quá tệ. Chỉ đơn giản là khi vợ chồng đã chán nhau thì mọi nỗ lực chỉ giải quyết vấn đề ấm êm tạm bợ.

- Em từng nghĩ đến chuyện tự tử, lúc cái thai thứ hai bị sảy. Anh là đàn ông chắc không thể hiểu nổi cảm giác bỗng một ngày nào đó sờ tay vào bụng mình mà không thấy con đâu. Em giày vò bản thân mỗi ngày cho đến khi kiệt sức.

Văn không dám nhìn vào mắt Sa như ba năm trước không dám nhìn vào mắt vợ lúc cô ấy từ phòng nạo thai đi ra. Văn thấy gáy mình nóng rát bị găm chặt bởi ánh nhìn oán trách của vợ mình. Chính Văn đã ép vợ phá thai khi siêu âm biết cái thai trong bụng là con gái. Dù việc phá bỏ khi cái thai đã lớn thật sự rất khó khăn và ảnh hưởng đến tính mạng người phụ nữ. Văn là con một trong gia đình nên bố mẹ muốn anh có con trai nối dõi dòng giống. Hai đứa con đầu là gái đã khiến bố mẹ ăn không ngon ngủ không yên. Bị bố mẹ gây áp lực Văn chỉ biết đổ lên đầu vợ. Vợ Văn mổ đẻ nên không muốn sinh đứa thứ ba vì sợ nguy hiểm. Bản thân Văn cũng thấy nuôi thêm một đứa trẻ là chồng chất khó khăn mệt mỏi. Nhưng các cụ ở quê vẫn còn trọng nam khinh nữ. “Không đẻ được đứa con trai thì bố mẹ chết không nhắm mắt”. Vợ Văn thở dài “ừ thì đẻ”. Nhưng khổ thay đâu phải cứ cố là được. Người tính không bằng trời tính. Từ hôm đi nạo thai về, vợ Văn như người mất hồn. Nửa đêm tỉnh dậy anh thấy cô ấy ngồi trong bóng tối khóc một mình. Văn đã nghĩ đơn giản rằng đó chỉ là một bào thai còn chưa rõ hình hài. Đẻ nó ra có khi lại làm khổ nó. Có gì mà bù lu bù loa. Người ta cũng bỏ đầy đấy thôi, làm gì thấy ai bị báo oán như lời vợ Văn vẫn nói.

Giờ ngồi trước mặt Sa nghe về nỗi đau đớn của những người đàn bà mất con, Văn thấy mình tội lỗi. Nếu ngày xưa Sa không bỏ Văn để đến với người đàn ông khác thì cũng đã chắc gì tránh được bi kịch mất con. Lấy một người chồng đớn hèn như Văn thì còn gánh trên vai thêm biết bao bi kịch nữa. Vậy mà đã mấy khi Văn thôi ơ hờ, thôi vội vã, thôi ích kỷ để quay lại nhìn thật kỹ nỗi đau của vợ. Nếu vợ Văn đủ mạnh mẽ như Sa thì có lẽ cô ấy cũng chấm dứt cuộc hôn nhân này từ lâu để giải thoát cho mình. Nhưng cô ấy đã không làm thế có phải vì những đứa con? Sa dễ buông tay có phải vì Sa chỉ có một mình? Đến bao giờ vợ Văn mới có được ánh nhìn bình thản giống như Sa? Có thể là không bao giờ cả.

Mà tại sao buổi gặp gỡ hôm nay lại trở nên ngột ngạt thế này. Chẳng lẽ thời gian đã khiến con người ta nhàu nhĩ đến thế sao? Văn trút tiếng thở dài ngoảnh sang Sa đề nghị:
- Mình nói chuyện gì vui vui đi em…

Bùi Quang Dũng

Có thể bạn quan tâm

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

(GLO)- Bài thơ “Đừng buồn nhé, em!” của Nguyễn Đức Nam phản ánh một thông điệp sâu sắc về thời gian, sự thay đổi và sự chấp nhận trong cuộc sống. Tác giả dùng hình ảnh dòng sông để minh họa cho những chu kỳ trong đời người và những thăng trầm mà mỗi người phải trải qua.

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

(GLO)- Mùa xuân không chỉ đơn thuần là thời gian mà còn là biểu tượng của sự tái sinh, của tình yêu thương, sự đoàn tụ và những ước nguyện hạnh phúc. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Lê Vi Thủy gửi gắm đầy nhẹ nhàng, tinh tế trong bài thơ "Mùa em". Mời các bạn cùng đọc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

(GLO)- Mùa xuân vừa đến, cho ta cái cớ để nhìn lại chặng đường dài mình đã đi qua. Thêm một tuổi là thêm nhiều những hạnh ngộ và chia ly, nguyện ước và mong chờ. Nhưng chừng nào còn tha thiết với đời là ta còn “tuổi ngọc”. Bài thơ của tác giả Lữ Hồng dưới đây như thay lời muốn nói...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

(GLO)- Bài thơ "Quê ngoại" của Nguyễn Ngọc Hạnh không chỉ là lời tỏ bày tình cảm quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó với cội nguồn. Quê hương dù có xa hay gần, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, là điểm tựa để chúng ta tìm về trong những lúc lạc lõng nhất.

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

(GLO)- "Hoa vô thường" của Lê Từ Hiển mang đậm dấu ấn của sự chiêm nghiệm về cuộc đời, sự vô thường của thời gian qua những biến chuyển của thiên nhiên. Mỗi câu thơ như một khoảnh khắc dịu dàng, mà ở đó, tác giả lặng lẽ nhìn nhận và đón nhận mọi biến động của đời sống...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

(GLO)- Với "Giếng xưa", tác giả Nguyễn Ngọc Hạnh đã khắc họa bức tranh đầy khắc khoải, suy tư về cuộc đời. Khi thời gian lặng lẽ trôi qua, mỗi hình ảnh đều như một lời tâm sự rất riêng tư nhưng cũng thật gần gũi và đầy cảm xúc.

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

(GLO)- Nhằm tiếp tục phát huy hiệu quả công tác tuyên truyền, quảng bá hình ảnh, con người phố núi Pleiku, UBND thành phố phối hợp với Báo Gia Lai tổ chức Cuộc thi viết về chủ đề “Pleiku-Khát vọng vươn lên” năm 2025 trên các ấn phẩm của Báo Gia Lai. Ban tổ chức bắt đầu nhận bài từ ngày 20-1.