Đàn bà ở chợ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Chợ quê. Nơi ấy mẹ tôi bán cả tảo tần trong những sớm mờ mưa.
Quang gánh ra chợ. Ảnh: LÊ TRỌNG KHANG

Quang gánh ra chợ. Ảnh: LÊ TRỌNG KHANG

Tuổi thơ tôi đi qua quang gánh của mẹ có tiếng trĩu trịt oằn vai của bí đao, khổ qua, mướp hương. Và cả thương nhớ khôn nguôi bàn chân trần bám mưa lầm lụi trong đêm cho kịp buổi chợ phiên mờ sáng - chợ Nam Phước. Là tôi bé mọn đầu chưa quá đôi gióng nhìn quanh cơ man người là người. Mà toàn đàn bà. Thi thoảng lọt thỏm vài đứa con nít theo mẹ.

Đàn bà đi chợ hồi mấy mươi năm trước, chẳng có niềm vui nào cho riêng mình. Chỉ mong bán món hàng quê được giá, tất tả ghé hàng thịt hàng cá mua chút tươi cho bầy con. Còn tôi đứng sát bên mẹ, nhìn những gương mặt trong sương, đã mơ hồ vẽ vào tâm hồn non dại những trĩu nặng của phận đàn bà.

Cái chợ Nam Phước sát quốc lộ 1 vẫn còn hào nhoáng trong ký ức. Bây giờ tôi vẫn nhớ như in “chị Nha” chuyên gom hàng nông sản ở chợ, dáng người cao to như đàn ông, quày quả ngó nghiêng từng mủng hoa màu ứ hự.

Mẹ tôi mỗi lần gánh hàng lên chợ đều tìm “chị Nha”. Chỉ cần cái gật đầu của người đàn bà ấy, mẹ tôi quang gánh nhẹ tênh về nhà. “Chị Nha” hiếm khi chê hàng của mối quen. Thuận mua vừa bán. Hay đàn bà ở chợ thương nhau từ những sớt chia không lời.

Hơn hai mươi năm bon chen phố thị, nhiều lần giật thót trước những người đàn bà ngồi nép bên góc chợ với chục trứng, bó rau. Chợ ồn ào, xô bồ, đôi khi có cả tiếng cãi vã. Nhưng rồi những tảo tần cứ thế bán đi để khi cắp nón ra về, biết đâu vơi bớt lo toan trong ngôi nhà và những đứa trẻ.

Mà cũng lạ, quanh con phố tôi ở, có đến vài chị bán buôn chợ lớn chợ nhỏ. Hễ ra chợ là gặp hàng xóm. Chị Nhung người nhỏ thó mà buôn bán lanh lẹ ở cái chợ chồm hổm bên góc đường Trưng Nữ Vương, Tam Kỳ.

Chị Thanh hai ba giờ sáng đã một mình chạy xe vô cảng Kỳ Hà lấy cá về bán kiếm ít đồng lời. Hỏi một mình đi đêm lỡ đường sá xa xôi có sợ, chị nói rồi cũng phải đi, đi mỗi ngày thành quen. Từ tất bật sớm hôm của người mẹ ấy mà các con của chị thành bác sĩ và nên người.

Mỗi sáng, ngang qua cái chợ di động của chị Thanh nơi góc phố, thấy các bà các chị xúm quanh, lòng bỗng vui như nắng lên. Là chị Bích người Tiên Phước lấy chồng xứ Đoan Trai, mỗi chiều lại về vùng trung du quê mẹ gom hàng xuống chợ bán.

Sạp hàng của chị chẳng có món nào cố định, khi thì trứng gà ta, ổi vườn, khi thì vài nải chuối, ít cam sành trái to trái nhỏ… Mớ đồ quê lộn xộn nhưng lúc nào cũng được các mẹ các chị tranh mua. Tôi đồ rằng người đàn bà ấy bán bằng những thật thà gieo vào lòng khách chợ.

Mấy hôm nay trời chuyển gió mưa. Lại nhớ dáng mẹ lọt thỏm trong chiếc áo quàng bên gánh mướp hương. Cái mùi thơm của mướp hương đông đặc trong mưa cứ bám riết tôi đến tận bây giờ. Mẹ tôi đã bán cả tảo tần ở chợ quê, để mấy đứa con gái hễ ra chợ là tìm mua cho được mớ ký ức với những món ăn xưa cũ.

Có khi chỉ là ít cá rô mùa lụt chiên vàng dằm mắm cái ớt tỏi; lòng hân hoan khi mua được hến vỏ về hì hụi nấu canh tập tàng, là bó bông bí vàng ươm như một sớm mai năm nào cha ra vườn đậy bông bí cho một mùa sai trái…

Váng vất trong đầu ý nghĩ, đàn bà ở chợ, như sương...

Có thể bạn quan tâm

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

null