Củ khoai và những ổ bánh mì

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Ngày xưa, thời tôi học tiểu học, từ nhà tới trường không xa mấy, chỉ qua độ mấy quãng đồng. Sáng ra khỏi nhà đi bộ tới trường, ủ trong cặp củ khoai mì luộc hoặc khoai lang nướng, vậy là đủ no tới trưa.

Má tôi bữa nào cũng dậy từ 3-4 giờ sáng, lo cơm nước, luộc củ khoai cho cả nhà để người lớn có cái dằn bụng ra ruộng, ra rẫy; lũ con nít như tụi tôi không bị sôi ruột khi ngồi trong lớp; mấy đứa mặt còn hôi sữa, vắt mũi chưa sạch thì nhờ đó ở nhà, thiếu người chăm sóc, có cái vét nồi, bớt khóc bớt la… Cái bánh cam phết kẹo đường với mè, bánh bột tréo áo bột đường, hay cục kẹo bòn bon tròn tròn, ngọt ngọt… là mơ ước cao xa của đứa học trò nghèo như tôi. Có lúc cũng thèm cà rem, thứ kem bánh dài dài toàn đá với bột kem mà người ta cắt ra một miếng hình tam giác bán 5 xu; đá bào nhận vô ly rồi chế chút xi rô xanh đỏ cũng 5 xu một ly… nhưng không có tiền. Vậy nên không lạ gì, có bữa tôi nổi cơn đè thằng bạn cùng lứa vô vách nhà để giằng cho được nửa trái bắp luộc…

Minh họa: A.DŨNG

Minh họa: A.DŨNG

Khoai củ bám theo mấy đứa tụi tôi cũng như nhiều người khác qua mấy hồi lận đận, cho đến tận cuối của cái gọi là thời kỳ gian khó. Lúc thóc cao gạo kém, tiêu chuẩn thiếu hụt, bữa cơm độn khoai củ, rồi cơm ít khoai củ nhiều, trở thành chuyện thường nhật. Má tôi, khi ấy thấy cả người lớn và trẻ con không xơi nổi mấy thứ bo bo, bột mì nóng người, ăn vô chín phần không biết bổ dưỡng được tới một, hai phần, chủ yếu độn cho no, bèn chế biến khoai mì, khoai lang, thậm chỉ cả khoai từ, khoai môn thành bánh hấp, bánh nướng, canh khoai... đủ kiểu. “Ngon má ơi!”. Mấy má con rưng rưng...

Ai biết để nói là ngon, má phải lặn lội tay rổ tay hái mấy thứ rau dại, rau dịu, rau mát, rau bợ, kể cả rau muống dại mọc lung tung ngoài đồng... để nhận vô nồi thập cẩm chống đói, không khác gì nồi cám heo. Ấy vậy mà, tới hồi thới lai, bây giờ khoai củ lên ngôi. Món khoai mì hấp nước dừa giờ 20.000 đồng một bịch; bánh khoai lang, khoai môn, thức ăn lý tưởng cho người giảm béo không hề rẻ. Có quán chuyên khoai mì hấp, nước mía ở Củ Chi làm giàu cả chục năm nay. Mấy tiệm, quán lấy khoai lang, khoai môn là nguyên liệu cũng làm giàu... khó tưởng tượng!

Ngày đi học của chú, bác, cậu, dì mình thì dài hơn mình nghĩ. Cậu Năm ngày đó, cùng mấy ông cậu họ, đi học từ làng ra huyện, đi bộ mấy cây số đường dài với cái mo cau dỡ theo ít cơm, có lẽ cũng có khoai. Chiều tối, cậu về trồng mướp, trồng bầu, trồng cải... Rồi trồng thuốc lá phải tưới bắt sâu, đều đặn, cực khổ trăm bề! “Số ổng khổ cực. Mà thực ra cũng còn may, cũng có sự học, dù ít ỏi!”, má tôi vẫn nhắc.

Má tôi thì nhờ được mấy tháng đi bình dân học vụ, tới lúc học vần ngược thì thôi, lo chuyện cơm nước, ruộng rẫy ở nhà. Coi vậy, má viết chữ đẹp, rõ ràng, dễ đọc; tính rợ không thua ai... Dì Út, cậu Út thì may mắn hơn, được cho đi học ở Sài Gòn. Cả nhà nên gia thế, có lẽ cũng nhờ hột lúa củ khoai, với lại ai cũng chân chất đi lên từ gian khó... Má tôi cũng hay nhắc, mỗi cuối tuần, dì, cậu về, trong nhà rất vui vì thế nào cũng có bánh mì ngon mua về. Cậu Năm sau này chạy xe ngựa, xe lam, đi đây đi đó thấy chỗ nào có món ngon, nhất là bánh mì ngon cũng mua về cho nhà.

Lại nói chuyện thèm. Tôi vẫn nhớ hình ảnh ông bán bánh mì chạy “te te” làng trên xóm dưới. Xe đạp, hai bên hai thùng bố đựng bánh mì, ở trên có mấy cái khay vuông vuông đựng cá mòi hộp, xíu mại, dưa leo, đồ chua... Trước xe có cái kèn tay nho nhỏ, nghe tiếng là ai nấy túa ra. Tôi lúc đó chỉ mơ được một khúc bánh mì nho nhỏ chan chút nước sốt, nước tương.

Sau này, tôi lớn lên, cũng đi học ở Sài Gòn, nhớ nhà, nhớ ngoại, nhớ má, tôi cũng không quên ghé mua bánh mì ngay chỗ ngã tư Hàng Xanh cùng con vịt quay, hay chí ít mấy hộp cá mòi Sumaco... Giờ, không nói ai cũng biết, bánh mì ở Sài Gòn - TPHCM ngập trời. Bánh mì ngon, hàng quán bánh mì lên hàng trăm, hàng ngàn, nhưng kiếm đâu ra ổ bánh mì chan nước sốt, nước tương thời xưa cũ của tôi! Mấy ổ bánh mì sum họp của gia đình... Rồi kiếm đâu ra mấy ổ bánh mì, mấy củ khoai lang, khoai mì thời đó, cứ lởn vởn như một ký ức khó phai mờ.

Có thể bạn quan tâm

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.