Y sĩ Đinh Rây của người Ca Dong

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

42 mùa mưa nắng, người Ca Dong ở vùng rẻo cao xã Sơn Mùa (huyện Sơn Tây, Quảng Ngãi) vẫn thấy y sĩ Đinh Văn Rây (62 tuổi) cần mẫn đến với người dân bất kể lúc nào.

Có ông, bản làng không còn sợ con ma rừng. Bác sĩ Đinh Hồng Nhía, giám đốc Trung tâm Y tế huyện Sơn Tây, có hơn 20 năm làm công tác y tế vùng cao và luôn giữ sự kính trọng với y sĩ Rây: “Ngày bác về hưu vẫn dặn dò chúng tôi theo nghề y vùng cao phải chấp nhận khổ cực, không để người dân tìm đến thầy mo, thầy cúng”.

Cuộc chiến 
với con ma rừng

Năm 1974, chàng trai tên Rây được điều về làm trưởng Trạm y tế xã Sơn Mùa. Cái trạm y tế hồi đó chỉ là những thân nứa ghép lại, bàn làm việc, giường bệnh đều do y sĩ Rây tự vào rừng đốn cây về làm.

Gọi là trạm cho oai, chứ thật ra đó là cái lều, là chỗ tá túc, còn thường ngày y sĩ Rây lội vào các bản làng với người dân.

 

Y sĩ Rây về hưu rồi nhưng mỗi ngày vẫn vào làng chăm sóc sức khỏe cho người dân.
Y sĩ Rây về hưu rồi nhưng mỗi ngày vẫn vào làng chăm sóc sức khỏe cho người dân.

Hồi đó cái gì cũng thiếu, thuốc lại càng thiếu. Y sĩ Rây phải tìm thuốc nam, lá rừng để chữa bệnh cho dân. “Khổ nhất là cuộc chiến với ma rừng” - ông nói.

Ở vùng rẻo cao này, ngàn đời qua “con ma rừng” vẫn là nỗi ám ảnh với người Ca Dong.

Bất kỳ bệnh gì: từ sốt rét, tiêu chảy, thương hàn đến cảm cúm... người dân chỉ biết thầy cúng và Yàng (trời) quyết định sống chết. Người làm y tế lắm khi phải bất lực với hủ tục này. Nhưng y sĩ Rây đã chiến đấu tới cùng.

Ví dụ như để cứu được ông Đinh Văn Pha (năm nay 45 tuổi), y sĩ Rây bốn lần cược tính mạng mình. Hồi đó cậu bé Pha 6 tuổi bị sốt rét, 10 tuổi bị đậu mùa, 12 tuổi bị tiêu chảy và cũng trong năm đó bị sốt xuất huyết. Làng mời thầy mo, càng cúng thằng bé càng bệnh nặng.

“Bác Rây nghe tin vào cược mạng đưa tôi ra trạm chữa. Chữa không hết bịnh là phải đền mạng. Nếu không có bác Rây, chắc tôi chết mấy bận rồi” - ông Pha kể lại.

Còn y sĩ Rây đến bây giờ vẫn chưa dứt ra khỏi cuộc chiến chống lại ma rừng.

“Người dân tin thầy cúng hơn y tế. Muốn đuổi con ma rừng phải đánh cược mạng sống. Mình mà không chữa được bệnh là bị xử theo luật làng. May sao trời thương, dù bệnh nặng hay bệnh nhẹ mình chữa bớt hết nên bà con tin. Cái mạng vẫn còn đến giờ” - y sĩ Rây cười hiền.

42 năm làm thầy thuốc miền núi, dấu chân ông in hằn trên tất cả sườn đồi, bản làng Sơn Mùa. Từ khi nhận nhiệm vụ lập trạm y tế, y sĩ Rây ngoài việc chống lại con ma rừng còn kêu gọi mọi người ra trạm y tế sinh con cho bảo đảm sức khỏe.

Những người mẹ, những đứa trẻ chết trên tay bà mụ làng đỡ đẻ cứ thế nối dài trong nỗi khổ tâm của ông Rây.

Một ngày mưa phùn 35 năm về trước, có một bé gái chào đời được 3 tháng thì bị người làng bỏ trong bìa rừng vì thầy cúng cho rằng hai mẹ con bị Yàng phạt.

Cô bé đó bây giờ là chị Đinh Thị Thanh, năm nay 35 tuổi. Chị Thanh kể: “Hồi mẹ sinh tôi, bà mụ đỡ đẻ cắt dây rốn khiến tôi bị nhiễm trùng, mẹ tôi bị sót nhau. Thầy cúng bảo bị ma rừng ám nên mang hai mẹ con bỏ ở bìa rừng.

Bác Rây biết chuyện vào mang hai mẹ con tôi ra chữa, thế là hai mẹ con được sống. Sau này tôi sinh con đều mang ra nhờ bác Rây đỡ đẻ hết”.

Làm y sĩ, không làm 
phó chủ tịch xã

Mãi đến năm 2000, khi Trạm y tế xã Sơn Mùa có nữ y tá thì việc đỡ đẻ của ông Rây mới được san sẻ. Y sĩ Rây càng được cảm phục hơn khi từ chối chức phó chủ tịch xã để gắn bó với ngành y.

Đó là năm 1985, chàng trai Đinh Văn Rây, lúc ấy là trưởng Trạm y tế xã Sơn Mùa, được cấp trên tin tưởng, đề bạt vào vị trí phó chủ tịch UBND xã Sơn Mùa. Nghe tin này, ông từ chối.

Bí thư Huyện ủy Sơn Tây Đinh Kà Để vẫn nhớ câu chuyện 32 năm về trước: “Anh Rây là vậy đó. Đời anh chỉ muốn cứu người chứ không muốn làm việc gì khác. Cấp trên hiểu nên không ép ông nữa”.

Ông Rây bảo: “Tôi từ chối vì bà con cần người chữa bệnh. Mình mà nghỉ thì để thầy cúng làm càn”.

Sau lần từ chối làm phó chủ tịch ấy, xã Sơn Mùa gặp một trận sốt rét lớn, mọi hi vọng lại dồn vào y sĩ Rây.

Và chính ông đã đi vào từng bản làng khám, cấp thuốc. Lần đó ông mất ba tháng ăn núi ngủ rừng để khống chế trận dịch ấy.

Cũng nhờ ông mà người Ca Dong bỏ suy nghĩ: “Con muỗi bé tí sao mạnh bằng người mà bảo nó gây bệnh sốt rét? Bệnh này do Yàng phạt, dân làng phải cúng trâu xin Yàng...”.

Bây giờ về hưu nhưng y sĩ Rây vẫn lặng lẽ đến với người dân, chỉ khác xưa là ông không còn khoác lên mình chiếc áo blouse.

Ông vẫn là chỗ dựa của người Ca Dong mỗi lần ốm đau. Hủ tục cúng tế chữa bệnh cũng dần được đẩy lùi, người dân đã ý thức khi ốm đau phải ra trạm y tế chữa bệnh.

Hôm chúng tôi đến, y sĩ Rây đang đi vào làng hướng dẫn người dân sử dụng thuốc.

Ông Rây tâm tình: “Mình về hưu rồi, rảnh rỗi hơn nên giúp đỡ mấy đứa nhỏ ở trạm đỡ cực. Với lại người làng vẫn còn tin mình, lương hưu vẫn nhận thì vẫn còn làm”.

Cứ thế, mỗi ngày ông vẫn rong ruổi vào các bản làng nhắc người dân những việc nhỏ nhất như dọn vệ sinh, ngủ phải mắc màn hay dùng thuốc đúng cách. Những điều tưởng chừng rất đơn giản, nhưng để người Ca Dong học thuộc và làm được như vậy thì không hề đơn giản chút nào.

Ngay cả những thông điệp tuyên truyền đến người dân cũng được “mềm hóa” cho có vần có điệu thì bà con mới nhớ và làm theo.

Và 42 năm qua, y sĩ Rây đã sáng tác một bài hát tiếng Ca Dong mà khi dịch sang tiếng Kinh là: “Có bệnh ra trạm y tế, đi làm về nhớ dọn vệ sinh, ngủ phải móc mùng cho mình khỏi sốt…”.

Theo tuoitre

Có thể bạn quan tâm

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

null