Viết thiệp chúc Tết

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Khoảng 20 tháng chạp, học trò sắp nghỉ Tết, ba tôi mang về một xấp thiệp chúc mừng năm mới. Nhà tôi có bốn anh em trai, mỗi "chàng" có bao nhiêu thầy cô dạy thì ba phát cho chừng ấy thiệp để tự tay viết lời chúc Tết thầy cô của mình.

Những lời gợi chuyện sâu sắc của ba

Thiệp hình chữ nhật, gấp lại thành bốn mặt. Mặt ngoài thường in chữ "Cung chúc tân xuân" và hình phong cảnh thi vị Tết, điểm xuyết vài cánh én, vài cành mai. Màu sắc tươi vui, thêm lớp kim tuyến lấp lánh trông lạ mắt.

Sau bữa cơm chiều, ba gọi bốn anh em tôi lại ngồi quanh bàn. Trên bàn ngoài xấp thiệp Tết, ba còn sắm bốn cây viết mực với bình mực đen hiệu Parker. Ba yêu cầu chúng tôi viết bằng ngòi viết mực vì khi viết có thể đưa nét mạnh hoặc yếu, nhanh hoặc chậm, đậm hoặc nhạt khác nhau làm con chữ sinh động, thanh thoát. Ba cấm dùng viết nguyên tử (tức viết bi bây giờ) vì chỉ có một nét đều đều chán ngắt.

Trước khi viết, ba hỏi anh em tôi về thầy cô và nội dung sẽ viết. Nói chung ba tôn trọng ý kiến từng "chàng". Việc ba hỏi thêm chỉ để nhằm tránh sai sót đáng tiếc có thể xảy ra và làm cho nội dung lời chúc thêm ý nhị. Đó là thời khắc anh em tôi háo hức nhất. Tấm thiệp Tết càng thêm ý nghĩa nếu lời chúc càng gần gũi, chân tình. Tất nhiên nó phụ thuộc vào câu chuyện chúng tôi sắp kể. Ba là người khá tâm lý. Ông nhẹ nhàng đưa ra các câu hỏi như để khơi mạch câu chuyện. Có khi hứng chí, chúng tôi tuôn ra hết những "bí mật" ở lớp. Mà những "bí mật" ấy chao ôi phần lớn là đáng xấu hổ, trước đó không đời nào chúng tôi dám hé ra!

Bắt đầu là anh Hai tôi, học lớp bảy. Anh đọc tên giáo sư chính (giáo viên chủ nhiệm bây giờ), tên các thầy cô bộ môn. Ba ghi ra giấy cẩn thận để tránh nhầm lẫn. Ba hỏi: "Con thấy cô giáo sư chính thế nào?". Anh Hai kể bữa đó cô bệnh không lên lớp được. Sau buổi học cả lớp kéo nhau đi thăm cô. Nhà cô khóa cổng, phía trước có một khoảng sân. Anh lớp trưởng gọi nhưng không có ai ra mở cửa nên quyết định leo rào vào. Bất ngờ có con chó xông ra vừa sủa vừa phóng tới. Các bạn bỏ chạy, anh lớp trưởng may quá cũng kịp nhảy xuống chạy theo. Sau đó cũng không có ai ra. Chắc nhà đi vắng. Anh lớp trưởng quyết định viết lá thư như sau: "Nghe tin cô bệnh chúng em có ghé thăm nhưng không gặp. Chúng em viết thư này cầu mong cô mau hết bệnh, sớm trở lại với chúng em. Kính thư. Phía dưới lớp trưởng thay mặt cả lớp ký tên". Lá thư được gấp tư bỏ bên trong cổng. "Rồi sao nữa, anh Hai?", chúng tôi háo hức hỏi. Anh Hai nói khoảng ba ngày sau cô mới trở lại lớp. Cả lớp đứng lên chào cô. Cô ra dấu ngồi xuống rồi nói: "Cô rất cảm động khi biết các em đến thăm cô. Hôm đó cô đang ở bệnh viện. Nhưng dù sao nhờ đó mà cô mau lành bệnh". Giọng cô nghe còn yếu lắm. Kể tới đây mắt anh Hai chớp chớp ra vẻ cũng xúc động. "Con thấy cô rất hiền ba à", anh Hai nói. "Con định viết lời chúc thế nào?", ba lên tiếng. Anh Hai ngập ngừng: "Dạ, con định viết vầy... Qua gần một năm dạy học cô đã hết lòng dạy dỗ em nên người. Em mãi mãi ghi nhớ công ơn của cô và hứa sẽ chăm ngoan hơn nữa để không phụ lòng cô. Nhân dịp xuân về, em xin chúc cô năm mới dồi dào sức khỏe, gia đình an khang, hạnh phúc". Chúng tôi vỗ tay khen anh Hai nói hay quá. Ba cũng gật đầu tỏ ý hài lòng. "Được đó, con ghi vào thiệp đi" - ba nói. Tôi thấy gương mặt ba lúc ấy rất vui.

Biết ơn thầy cô

Đến lượt anh Ba tôi, học lớp sáu. Anh Ba tính vui nhộn, miệng lúc nào cũng liến thoắng. Anh Ba kể hôm đó giờ ra chơi, thấy trên cành cây phượng sau lớp có một con chim non đang kêu chiếp chiếp nên leo lên bắt. Cành phượng cao quá đầu người một chút. Anh leo lên cây trong tiếng cổ vũ của đám bạn bên dưới. Khi nhoài người ra để bắt chim thì bất ngờ cành phượng gãy, anh Ba té nhào. May mặt đất nhiều cỏ nên anh Ba không sao, tuy vậy cổ chân trái bị bong gân, sưng tấy. Anh được các bạn đưa đến phòng y tế trường. Vừa lúc thầy dạy môn thể dục của anh đi ngang, thấy một học sinh bị nạn nên ghé vào. Thầy nắn lại chỗ bong gân rồi xoa dầu nóng. Một lát chân anh Ba bớt sưng, đi lại được nhưng hơi cà nhắc.

Sau câu chuyện, ba hỏi: "Con thấy thầy thể dục thế nào?". Anh Ba nói ngay: "Con thích thầy nhất vì thầy miễn cho con môn nhảy cao do chân con đau". Anh em chúng tôi cười òa. Ba cũng không nhịn được cười. Thế là sau đó thiệp chúc Tết của anh Ba có dòng ghi thế này: "Cũng nhờ sự chăm sóc và yêu thương của thầy mà em luôn được khỏe mạnh. Nhân dịp xuân về, em kính chúc thầy và gia đình vạn sự như ý."

Đến phiên tôi. Năm đó tôi học lớp bốn. Tôi kể hôm cắm trại mùa xuân toàn trường, tối đó tôi ở lại ngủ trong trại của lớp. Nửa đêm thì bị đau bụng. Hồi chiều tôi tộng đủ thứ chè xôi, bánh trái nên giờ... bụng nó sinh sự. Bên ngoài trại, lối dẫn tới khu nhà vệ sinh tối đen như mực. Có cho tiền tôi cũng không dám đi vì sợ ma. Tôi cố nín. Bụng càng lúc càng đau. Mấy thằng bạn quanh tôi thì ngủ như chết. Tôi lăn qua lăn lại vì như thế sẽ bớt đau. Chợt thầy tôi đi ngang qua trại. Giờ này thầy đi rảo một vòng kiểm tra học sinh ngủ chưa hoặc có sự cố gì bất trắc. Thầy nhìn vào trại, thấy tôi còn thức, cứ lăn qua lăn lại nên ngạc nhiên lại gần. Thầy cúi hỏi: "Em có sao không?". Tôi thú thật. Thầy vội lấy đèn pin dắt tôi đến nhà vệ sinh. Thầy vẫn đứng chờ làm tôi yên tâm. Sau đó thầy đưa tôi về phòng của thầy, lấy chai dầu nóng bảo tôi xoa bụng. Thầy còn cho tôi uống một viên thuốc trước khi đưa về trại. Về chỗ nằm, bụng êm, tôi ngủ một giấc tới sáng. Chuyện vừa kể xong, ai cũng cười. Sau khi lãnh hội ý của ba, tôi bặm môi ghi vào thiệp: "Thầy như người cha vô cùng thương yêu em. Em rất biết ơn thầy. Nhân dịp năm mới, em kính chúc thầy dồi dào sức khỏe, hạnh phúc bên gia đình và người thân".

Sau ngày đưa ông Táo, ba mang về một cành mai đặt giữa phòng khách. Bốn anh em tôi trang hoàng bằng cách treo lên những dây màu phủ kim tuyến, những bóng đèn màu. Chúng tôi cũng không quên treo những tấm thiệp Tết. Ba tôi nói mỗi tấm thiệp không chỉ lưu giữ tình cảm của người thân mà còn là một câu chuyện về cuộc đời. Trong những ngày Tết, có nhiều người thân quây quần bên nhau còn gì hạnh phúc bằng. Trong gió xuân, những cánh thiệp quay đều như múa, mang đến bao niềm vui cho mọi người.

Chuyện “bây giờ mới kể” của anh Ba bị bật mí. Ba không vui, dọa sẽ nói với mẹ cúp phần quà cuối tuần của anh. Hồi đó cứ mỗi cuối tuần là mẹ thưởng cho bốn anh em chúng tôi một ít tiền gọi là trả công phụ mẹ quét nhà, đi chợ. Anh em tôi thường dùng số tiền này để đi coi phim rạp, nếu còn dư thì ăn quà vặt. Nên nếu bị cúp tiền thưởng thì thật là một… tai họa vì không có gì buồn hơn phải nằm nhà.

Có thể bạn quan tâm

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

null