Viết thiệp chúc Tết

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Khoảng 20 tháng chạp, học trò sắp nghỉ Tết, ba tôi mang về một xấp thiệp chúc mừng năm mới. Nhà tôi có bốn anh em trai, mỗi "chàng" có bao nhiêu thầy cô dạy thì ba phát cho chừng ấy thiệp để tự tay viết lời chúc Tết thầy cô của mình.

Những lời gợi chuyện sâu sắc của ba

Thiệp hình chữ nhật, gấp lại thành bốn mặt. Mặt ngoài thường in chữ "Cung chúc tân xuân" và hình phong cảnh thi vị Tết, điểm xuyết vài cánh én, vài cành mai. Màu sắc tươi vui, thêm lớp kim tuyến lấp lánh trông lạ mắt.

Sau bữa cơm chiều, ba gọi bốn anh em tôi lại ngồi quanh bàn. Trên bàn ngoài xấp thiệp Tết, ba còn sắm bốn cây viết mực với bình mực đen hiệu Parker. Ba yêu cầu chúng tôi viết bằng ngòi viết mực vì khi viết có thể đưa nét mạnh hoặc yếu, nhanh hoặc chậm, đậm hoặc nhạt khác nhau làm con chữ sinh động, thanh thoát. Ba cấm dùng viết nguyên tử (tức viết bi bây giờ) vì chỉ có một nét đều đều chán ngắt.

Trước khi viết, ba hỏi anh em tôi về thầy cô và nội dung sẽ viết. Nói chung ba tôn trọng ý kiến từng "chàng". Việc ba hỏi thêm chỉ để nhằm tránh sai sót đáng tiếc có thể xảy ra và làm cho nội dung lời chúc thêm ý nhị. Đó là thời khắc anh em tôi háo hức nhất. Tấm thiệp Tết càng thêm ý nghĩa nếu lời chúc càng gần gũi, chân tình. Tất nhiên nó phụ thuộc vào câu chuyện chúng tôi sắp kể. Ba là người khá tâm lý. Ông nhẹ nhàng đưa ra các câu hỏi như để khơi mạch câu chuyện. Có khi hứng chí, chúng tôi tuôn ra hết những "bí mật" ở lớp. Mà những "bí mật" ấy chao ôi phần lớn là đáng xấu hổ, trước đó không đời nào chúng tôi dám hé ra!

Bắt đầu là anh Hai tôi, học lớp bảy. Anh đọc tên giáo sư chính (giáo viên chủ nhiệm bây giờ), tên các thầy cô bộ môn. Ba ghi ra giấy cẩn thận để tránh nhầm lẫn. Ba hỏi: "Con thấy cô giáo sư chính thế nào?". Anh Hai kể bữa đó cô bệnh không lên lớp được. Sau buổi học cả lớp kéo nhau đi thăm cô. Nhà cô khóa cổng, phía trước có một khoảng sân. Anh lớp trưởng gọi nhưng không có ai ra mở cửa nên quyết định leo rào vào. Bất ngờ có con chó xông ra vừa sủa vừa phóng tới. Các bạn bỏ chạy, anh lớp trưởng may quá cũng kịp nhảy xuống chạy theo. Sau đó cũng không có ai ra. Chắc nhà đi vắng. Anh lớp trưởng quyết định viết lá thư như sau: "Nghe tin cô bệnh chúng em có ghé thăm nhưng không gặp. Chúng em viết thư này cầu mong cô mau hết bệnh, sớm trở lại với chúng em. Kính thư. Phía dưới lớp trưởng thay mặt cả lớp ký tên". Lá thư được gấp tư bỏ bên trong cổng. "Rồi sao nữa, anh Hai?", chúng tôi háo hức hỏi. Anh Hai nói khoảng ba ngày sau cô mới trở lại lớp. Cả lớp đứng lên chào cô. Cô ra dấu ngồi xuống rồi nói: "Cô rất cảm động khi biết các em đến thăm cô. Hôm đó cô đang ở bệnh viện. Nhưng dù sao nhờ đó mà cô mau lành bệnh". Giọng cô nghe còn yếu lắm. Kể tới đây mắt anh Hai chớp chớp ra vẻ cũng xúc động. "Con thấy cô rất hiền ba à", anh Hai nói. "Con định viết lời chúc thế nào?", ba lên tiếng. Anh Hai ngập ngừng: "Dạ, con định viết vầy... Qua gần một năm dạy học cô đã hết lòng dạy dỗ em nên người. Em mãi mãi ghi nhớ công ơn của cô và hứa sẽ chăm ngoan hơn nữa để không phụ lòng cô. Nhân dịp xuân về, em xin chúc cô năm mới dồi dào sức khỏe, gia đình an khang, hạnh phúc". Chúng tôi vỗ tay khen anh Hai nói hay quá. Ba cũng gật đầu tỏ ý hài lòng. "Được đó, con ghi vào thiệp đi" - ba nói. Tôi thấy gương mặt ba lúc ấy rất vui.

Biết ơn thầy cô

Đến lượt anh Ba tôi, học lớp sáu. Anh Ba tính vui nhộn, miệng lúc nào cũng liến thoắng. Anh Ba kể hôm đó giờ ra chơi, thấy trên cành cây phượng sau lớp có một con chim non đang kêu chiếp chiếp nên leo lên bắt. Cành phượng cao quá đầu người một chút. Anh leo lên cây trong tiếng cổ vũ của đám bạn bên dưới. Khi nhoài người ra để bắt chim thì bất ngờ cành phượng gãy, anh Ba té nhào. May mặt đất nhiều cỏ nên anh Ba không sao, tuy vậy cổ chân trái bị bong gân, sưng tấy. Anh được các bạn đưa đến phòng y tế trường. Vừa lúc thầy dạy môn thể dục của anh đi ngang, thấy một học sinh bị nạn nên ghé vào. Thầy nắn lại chỗ bong gân rồi xoa dầu nóng. Một lát chân anh Ba bớt sưng, đi lại được nhưng hơi cà nhắc.

Sau câu chuyện, ba hỏi: "Con thấy thầy thể dục thế nào?". Anh Ba nói ngay: "Con thích thầy nhất vì thầy miễn cho con môn nhảy cao do chân con đau". Anh em chúng tôi cười òa. Ba cũng không nhịn được cười. Thế là sau đó thiệp chúc Tết của anh Ba có dòng ghi thế này: "Cũng nhờ sự chăm sóc và yêu thương của thầy mà em luôn được khỏe mạnh. Nhân dịp xuân về, em kính chúc thầy và gia đình vạn sự như ý."

Đến phiên tôi. Năm đó tôi học lớp bốn. Tôi kể hôm cắm trại mùa xuân toàn trường, tối đó tôi ở lại ngủ trong trại của lớp. Nửa đêm thì bị đau bụng. Hồi chiều tôi tộng đủ thứ chè xôi, bánh trái nên giờ... bụng nó sinh sự. Bên ngoài trại, lối dẫn tới khu nhà vệ sinh tối đen như mực. Có cho tiền tôi cũng không dám đi vì sợ ma. Tôi cố nín. Bụng càng lúc càng đau. Mấy thằng bạn quanh tôi thì ngủ như chết. Tôi lăn qua lăn lại vì như thế sẽ bớt đau. Chợt thầy tôi đi ngang qua trại. Giờ này thầy đi rảo một vòng kiểm tra học sinh ngủ chưa hoặc có sự cố gì bất trắc. Thầy nhìn vào trại, thấy tôi còn thức, cứ lăn qua lăn lại nên ngạc nhiên lại gần. Thầy cúi hỏi: "Em có sao không?". Tôi thú thật. Thầy vội lấy đèn pin dắt tôi đến nhà vệ sinh. Thầy vẫn đứng chờ làm tôi yên tâm. Sau đó thầy đưa tôi về phòng của thầy, lấy chai dầu nóng bảo tôi xoa bụng. Thầy còn cho tôi uống một viên thuốc trước khi đưa về trại. Về chỗ nằm, bụng êm, tôi ngủ một giấc tới sáng. Chuyện vừa kể xong, ai cũng cười. Sau khi lãnh hội ý của ba, tôi bặm môi ghi vào thiệp: "Thầy như người cha vô cùng thương yêu em. Em rất biết ơn thầy. Nhân dịp năm mới, em kính chúc thầy dồi dào sức khỏe, hạnh phúc bên gia đình và người thân".

Sau ngày đưa ông Táo, ba mang về một cành mai đặt giữa phòng khách. Bốn anh em tôi trang hoàng bằng cách treo lên những dây màu phủ kim tuyến, những bóng đèn màu. Chúng tôi cũng không quên treo những tấm thiệp Tết. Ba tôi nói mỗi tấm thiệp không chỉ lưu giữ tình cảm của người thân mà còn là một câu chuyện về cuộc đời. Trong những ngày Tết, có nhiều người thân quây quần bên nhau còn gì hạnh phúc bằng. Trong gió xuân, những cánh thiệp quay đều như múa, mang đến bao niềm vui cho mọi người.

Chuyện “bây giờ mới kể” của anh Ba bị bật mí. Ba không vui, dọa sẽ nói với mẹ cúp phần quà cuối tuần của anh. Hồi đó cứ mỗi cuối tuần là mẹ thưởng cho bốn anh em chúng tôi một ít tiền gọi là trả công phụ mẹ quét nhà, đi chợ. Anh em tôi thường dùng số tiền này để đi coi phim rạp, nếu còn dư thì ăn quà vặt. Nên nếu bị cúp tiền thưởng thì thật là một… tai họa vì không có gì buồn hơn phải nằm nhà.

Có thể bạn quan tâm

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.