Tượng mồ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Hồi mới lên Tây Nguyên, về bất cứ làng nào, tôi cũng bắt gặp những không gian tượng mồ huyền hoặc, hư ảo. Những bức tượng gỗ thô mộc mà kỳ bí, lại được gắn trong một không gian phảng phất nét mơ hồ âm bản cuối chiều tà. Nó ma mị lôi cuốn. Nó mê hoặc quyến rũ lạ kỳ.
Tượng mồ là một trong số những “bí tích” của người Tây Nguyên. Người Tây Nguyên quan niệm con người có 3 trạng thái dạng thức: thể xác, bóng hình và linh hồn. Tượng mồ có lẽ là hình thức bóng hình nào đó của con người!
Theo quan niệm của người Tây Nguyên, trong chuỗi vòng đời con người, khi mới chết, hồn sẽ ở tạm dưới nhà mồ và quẩn quanh nơi trần gian. Thời gian đầu, hồn không lìa bỏ hẳn thế giới của người sống. Người sống và người chết vì vậy vẫn còn quyến luyến với nhau. Người sống vẫn thường nói chuyện, nuôi hồn, tiếp rượu hàng ngày cho người chết. Chỉ khi làm lễ bỏ mả, người sống và người chết mới hoàn toàn rời bỏ được nhau, linh hồn người chết mới được giải phóng khỏi nơi nhà mồ để về cõi Mang Lung.
Trong lễ bỏ mả, người Tây Nguyên nhất thiết phải tạo dựng những bức tượng mồ. Đó là những bức tượng làm từ thân cây rừng. Chúng được đẽo tạc bằng những công cụ hết sức thô sơ như rìu, dao rựa. Nghệ nhân tạc tượng hình như bị rơi vào một trạng thức tinh thần huyền bí, mang tính ngẫu hứng. Đó là những tác phẩm điêu khắc độc bản, nhưng khá đa dạng phong phú, mô tả cuộc sống, tâm tư tình cảm của con người. Trong đó, ấn tượng nhất là tượng những người đàn bà chống cằm ôm mặt với nét hiu buồn thăm thẳm. Tượng sẽ thay người đưa hồn ma đi suốt chặng đường về cõi Mang Lung cô đơn mờ mịt. Một đi không trở lại…
Tượng nhà mồ của người Jrai. Ảnh: Đức Thụy
Tượng nhà mồ của người Jrai. Ảnh: Đức Thụy
Đó có thể là những hình nhân thế mạng đi theo người chết. Thuở xưa, vua chúa phương Đông khi quy tiên, người ta phải chôn theo rất nhiều phi tần, những kẻ hầu hạ. Đó được coi như là sự tiết liệt của những người đàn bà thủy chung thủ tiết. Về sau, thay vì chôn sống người tùy tùng hầu hạ theo người chết, người ta đã chôn các hình nhân thế mạng bằng gốm, đất nung hoặc các chất liệu khác.
Có lẽ người Tây Nguyên trước đây cũng có lối hiến tế người sống. Giả như bắt được tù binh, làm lễ hiến tế người bị chết vì binh đao chăng?… Trong “Hiến pháp vương quốc Sê Đăng” của Marie de Mayrena, hồi năm 1888, có một điều luật “từ nay về sau, việc hiến tế người bị cấm”, thể hiện sự cấm đoán hành vi man rợ trong việc hiến tế. Nỗi nhớ hiến tế được thỏa mãn bởi sự thay thế bằng các hình nhân. Có thể tượng mồ có vai trò hình bóng của con người là thế!
Những bức tượng mồ phải hơi cũ, tàn phai, nhuốm màu sương gió bàng bạc mới nổi hồn vía. Nó mang hình bóng những họa tiết đâu đó giữa Thái Bình Dương thăm thẳm bao la. Một nỗi nhớ biển đê mê nơi chốn đại ngàn sâu thẳm… Và theo thời gian mưa nắng, những bức tượng mồ dần mục nát giữa cụm nhà mồ hoang phế, như ký ức những đời người từng thời khắc đi vào quên lãng… đi vào bất tận xa xôi… Đó là khoảnh khắc cái đẹp trước vĩnh hằng thời gian!
PHẠM ĐỨC LONG
 

Có thể bạn quan tâm

Những người giữ hồn dân ca Jrai

Những người giữ hồn dân ca Jrai

(GLO)- Nhằm bảo tồn và phát huy nét đẹp văn hóa của dân tộc Jrai, nhiều nghệ nhân ở xã Ia Rbol (thị xã Ayun Pa, tỉnh Gia Lai) từng ngày âm thầm lưu giữ những làn điệu dân ca như một cách thể hiện tình yêu với cội nguồn.

Lưu giữ “men say” của đại ngàn

Lưu giữ “men say” của đại ngàn

(GLO)- Hiện nay, nhiều gia đình người dân tộc thiểu số ở Gia Lai vẫn giữ nghề ủ rượu cần truyền thống từ men lá tự nhiên. Theo thời gian, họ đã cùng nhau lưu giữ “men say” của đại ngàn, giúp cho thức uống mang đậm dấu ấn văn hóa của cộng đồng các dân tộc ở Tây Nguyên được chắp cánh bay xa.

Gương mặt thơ: Trúc Phùng

Gương mặt thơ: Trúc Phùng

(GLO)- Đây là số cuối cùng của chuyên mục “Gương mặt thơ” trên báo Gia Lai Cuối tuần do tôi phụ trách.Chuyên mục đã đi được hơn 2 năm (từ tháng 10-2022), tới nay đã giới thiệu tác phẩm của hơn 100 nhà thơ nổi tiếng trên thi đàn cả nước.

Người Mường ở xã Ia Lâu “giữ lửa” cồng chiêng

Người Mường ở xã Ia Lâu “giữ lửa” cồng chiêng

(GLO)- Rời quê vào thôn Đà Bắc (xã Ia Lâu, huyện Chư Prông) lập nghiệp đã hơn 30 năm, nhưng cộng đồng người Mường vẫn luôn duy trì và nỗ lực bảo tồn văn hóa cồng chiêng của dân tộc. Với họ, “giữ lửa” cồng chiêng chính là cách làm thiết thực nhất tạo sự gắn kết bền chặt với quê hương, nguồn cội.

Không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên là di sản có tiềm năng khai thác kinh tế du lịch. Ảnh: Minh Châu

Những ngày làm hồ sơ “Không gian văn hóa cồng chiêng”

(GLO)- Ngày 23-3-2004, Bộ trưởng Bộ Văn hóa-Thông tin (nay là Bộ Văn hóa-Thể thao và Du lịch) ban hành quyết định về việc xây dựng hồ sơ ứng cử quốc gia “Vùng văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên” là di sản tiếp nối trình UNESCO công nhận là kiệt tác di sản truyền khẩu và phi vật thể của nhân loại.

Về miền di sản

Về miền di sản

(GLO)- Những địa danh lịch sử, điểm di sản là nơi thu hút nhiều người đến tham quan, tìm hiểu. Được tận mắt chứng kiến và đặt chân lên một miền đất giàu truyền thống luôn là trải nghiệm tuyệt vời và xúc động đối với nhiều người.

Lễ hội Vía Bà Chúa Xứ núi Sam trở thành Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại

Lễ hội Vía Bà Chúa Xứ núi Sam trở thành Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại

(GLO)- Tại Kỳ họp thứ 19 của Ủy ban Liên Chính phủ Công ước 2003 của UNESCO về bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể diễn ra tại Thủ đô Asunción (Cộng hòa Paraguay) vào ngày 4-12, UNESCO đã chính thức ghi danh Lễ hội Vía Bà Chúa Xứ núi Sam của Việt Nam vào Danh sách Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại.

“Điểm sáng văn hóa vùng biên”

“Điểm sáng văn hóa vùng biên”

(GLO)- Năm 1993, Sở Văn hóa-Thông tin (VH-TT) và Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng tỉnh Gia Lai đã ký kết chương trình phối hợp hành động với nhiều hoạt động thiết thực, trong đó có mô hình “Điểm sáng văn hóa vùng biên”.