Tuổi già mưu sinh: Thương 'bác tài' cao tuổi ngắc ngoải cuốc xe nhọc nhằn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Thời 4.0 là thời của xe ôm công nghệ. Dân chạy xe ôm công nghệ hầu hết là những người còn trẻ. Nghề chạy xe ôm truyền thống, đạp xích lô sống ngắc ngoải bởi những 'bác tài' cao tuổi.

Những năm về trước, ở TP.HCM có nhiều người mưu sinh bằng nghề đạp xích lô, chạy xe ôm truyền thống. Nay thì mỏi mắt mới tìm thấy những người sống bằng nghề này, nhưng đó lại là những cụ già "gần đất xa trời". Nếu chịu khó đi quanh khắp các nẻo đường, nhất là các khu chợ, cũng tìm được một số cụ vẫn sống lây lất nhờ vào những cuốc xe nhọc nhằn.

Mong kiếm cơm qua ngày từ những cuốc xe

10 giờ sáng, trên đoạn đường Ngô Quyền gần chợ Nguyễn Tri Phương, quận 10, chúng tôi gặp một ông cụ tóc bạc trắng ngồi trên chiếc xích lô cũ kỹ đợi khách. Ghé vào hỏi thăm, ông cụ buồn thiu nói: "Từ sáng tới giờ ra đây chưa có cuốc nào để đủ tiền ăn cơm trưa". Hỏi tên, tuổi, ông nói giọng lơ lớ cho biết mình là Phương Phẩm Chiêu, 80 tuổi, người Hoa, không vợ con.

Cụ Chiêu thuê cái phòng trọ bé như chiếc hộp, có người gọi là phòng trọ "quan tài" trong một con hẻm ở quận 11. Đó là nơi cụ về tắm rửa, ngả tạm lưng qua đêm.

Mỗi ngày, từ phòng trọ, cụ ông "gần đất, xa trời" này chầm chậm đạp xích lô ra khu vực gần chợ Nguyễn Tri Phương chờ khách mối để kiếm những cuốc xe đi đoạn ngắn chỉ từ 15.000 - 20.000 đồng.

Khách mối của cụ Chiêu là mấy bà cụ lớn tuổi ở gần đó đi chợ mua thức ăn. Nhưng không phải ngày nào mấy bà cụ khách mối cũng đi chợ, nên cụ Chiêu cứ đợi chờ và hy vọng.

Cụ Chiêu đang ngồi trên chiếc xích lô chờ khách. ẢNH: QUANG VIÊN
Cụ Chiêu đang ngồi trên chiếc xích lô chờ khách. ẢNH: QUANG VIÊN

Cụ Chiêu cho biết mình mồ côi cha mẹ từ lúc mới 8 tuổi. 9 tuổi, cụ đã theo người chú làm đèn cầy, sau đó làm thợ bạc...

Đưa cánh tay còn hằn thương tích, cụ trải lòng: "Tôi bị thương trong chiến tranh. Không biết làm cái nghề gì để sống nên mượn tiền mua chiếc xích lô này chạy từ năm 1978 tới bây giờ. Mấy chục năm trước, tôi còn sức nên có cuốc chạy mấy chục cây số. Hồi đó đạp xích lô thu nhập khá, bây giờ chỉ mong kiếm ngày hai bữa cơm".

Từ sáng đến trưa, cụ Chiêu chưa có cuốc xe nào nên đành buồn bã đạp xe về. ẢNH: QUANG VIÊN
Từ sáng đến trưa, cụ Chiêu chưa có cuốc xe nào nên đành buồn bã đạp xe về. ẢNH: QUANG VIÊN

Chúng tôi hỏi tuổi già mà sống một mình như vậy lỡ đau ốm ai lo. Cụ Chiêu trút tâm sự nghe nghẹn lòng: "Chừ thân tôi phú cho trời cho Phật chứ có ai mà lo. Nhiều khi bịnh, chạy xe có dư mấy chục ngàn thì mua thuốc uống, còn không có đồng nào thì nằm ít bữa cho khỏe rồi lại ra đường chạy xích lô".

U8o phiêu dạt trên chiếc xích lô

Những đêm tham gia đội phát cháo đêm cho người vô gia cư, chúng tôi luôn gặp một cụ ông ngủ thiếp trên chiếc xích lô ở góc đường Hai Bà Trưng - Lý Chính Thắng (Q.3, TP.HCM). Vài lần đánh thức nhưng cụ ông cứ ngủ li bì nên chúng tôi không hỏi được gì. 6 giờ sáng hôm sau, chúng tôi quay lại góc đường này thì đúng lúc ông cụ thức dậy. Cụ cho biết mình tên Long, 75 tuổi, gốc người Sài Gòn.

"Tua" lại đời mình, cụ Long tâm sự lúc bổng lúc trầm: "Hồi xưa, tui là con nhà khá giả. Cha tui làm công chức ngành hỏa xa từ thời Pháp. Sau này, gia đình tui xuống cấp. Tui bắt đầu mưu sinh bằng nghề phụ hồ, rồi sắm xích lô chủ yếu để chở hàng hơn 20 năm nay rồi".

Cụ Long trên chiếc xích lô mỗi ngày đạp đi tìm thùng các - tông, ve chai để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống. Chiếc xe cũng là chỗ ngủ của cụ. ẢNH: QUANG VIÊN
Cụ Long trên chiếc xích lô mỗi ngày đạp đi tìm thùng các - tông, ve chai để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống. Chiếc xe cũng là chỗ ngủ của cụ. ẢNH: QUANG VIÊN

Theo ông cụ 75 tuổi này, thời còn sung sức, ông chuyên chở sắt phế liệu, ván xây dựng. Có những chuyến hàng từ 500 - 700 kg sắt, ông "cân hết" và xa mấy cũng đi. Thời đó, tiền chạy xích lô không chỉ lo tốt cho cuộc sống của mình ở đất Sài Gòn mà ông Long mỗi tháng đều gửi tiền về cho vợ quê ở miền Tây.

Chúng tôi hỏi bây giờ có còn đạp xích lô chở hàng hoặc chở người để kiếm tiền sinh sống không, cụ Long lắc đầu rồi thở dài nói: "Tui còn sức đâu mà chở hàng, chở người. Cái bao tử tui nó như hố bom rồi. Đi khám bác sĩ kêu 'bố ơi, bao tử bố loét nặng quá'. Tui thức ăn gì cứng là cái bao tử nó đau chịu không nổi, ăn thức ăn cứng là bị trào ra liền. Biết bịnh nặng rồi nhưng không có tiền chữa bệnh".

6 giờ sáng cụ Long thức dậy xếp đồ đạt trên chiếc xích lô cho gọn gàng để bắt đầu một ngày mưu sinh vất vả. ẢNH: QUANG VIÊN
6 giờ sáng cụ Long thức dậy xếp đồ đạt trên chiếc xích lô cho gọn gàng để bắt đầu một ngày mưu sinh vất vả. ẢNH: QUANG VIÊN

"Vậy cụ làm gì để có tiền sống?", chúng tôi băn khoăn. Cụ ông vô gia cư này cho biết mỗi ngày ông cũng ráng sức để đạp chiếc xích lô đi khắp nơi để mua rẻ hoặc nhặt những thùng giấy ở các cửa hàng bỏ ra để mang đến vựa ve chai bán.

"Tự kiếm được đồng nào hay đồng nấy. Cũng may là người Sài Gòn rất tốt bụng nên những người vô gia cư như tui tôi được tặng khi thì gói xôi, khi thì ổ bánh mì, khi hộp cơm. Có thằng em út cũng thương tui nên lâu lâu nó ghé cho tiền".

Gần 8 giờ sáng, cụ Long lên chiếc xích lô bệ rạc như cơ thể già nua, bệnh tật của mình để rảo khắp nơi tìm thùng các - tông. Được biết, buổi trưa thì cụ sẽ chọn công viên Gia Định ở Q.Phú Nhuận để ngủ. Hỏi cụ những lúc mưa thì trú ở đâu, cụ nói "gầm cầu vượt".

Cụ ông lai Pháp mưu sinh bằng xe ôm truyền thống

Đều đặn 5 giờ sáng, cụ Sơn (biệt danh Sơn lai) chạy chiếc xe Honda ra "đóng chốt" ở trước cửa hàng Bách Hóa Xanh nằm trên đường Bình Trị Đông, Q.Bình Tân gần nhà chờ khách. Với cụ ông 73 tuổi, có cha là người Pháp nhưng thất lạc biền biệt này, ngày nào kiếm được trên 100.000 đồng từ việc chạy xe ôm truyền thống đã coi như "trúng mánh".

Gặp cụ Sơn gần 11 giờ trưa, chúng tôi hỏi đã chạy được mấy cuốc xe rồi. Gương mặt tiu nghỉu, cụ Sơn tâm sự: "Tui không biết xài điện thoại cảm ứng nên không chạy xe công nghệ được. Còn chạy xe ôm truyền thống thì kiếm tiền khó quá. Từ sáng tới giờ mới chạy một cuốc, chưa đủ dĩa cơm trưa".

Cụ "Sơn lai" mỏi mắt đợi khách để kiếm một cuốc xe vài chục nghìn đồng. ẢNH: QUANG VIÊN
Cụ "Sơn lai" mỏi mắt đợi khách để kiếm một cuốc xe vài chục nghìn đồng. ẢNH: QUANG VIÊN

Theo lời cụ Sơn, trước đây ông làm nghề thợ mộc, thợ sơn. Bao nhiêu năm làm thợ, chắt bóp, ông cũng mua được căn nhà để sống. Một phụ nữ đã có con riêng nhưng gãy gánh uyên ương giữa đường, ông thấy thương nên rước về cùng chung sống. "Tui với bả sống chung nhà, nhưng làm riêng ăn riêng vì muốn để mẹ con bả dễ xử", cụ Sơn thổ lộ.

Nếu không có sự cố bất ngờ về sức khỏe, công việc làm thợ sơn lành nghề của cụ Sơn có thể nuôi ổn bản thân mình. Đang hành nghề thợ sơn, cụ Sơn bị tai biến phải nghỉ việc.

"Tính tui không muốn phụ thuộc vào ai hết nên sau khi bệnh tạm phục hồi, tui sắm chiếc Honda để chạy xe ôm. Đôi tay của tui vẫn còn rất yếu nhưng vì miếng cơm mà phải ráng gồng", cụ Sơn giãi bày.

Từ sáng đến trưa mà cụ Sơn chưa có cuốc xe nào nên chuẩn bị lên xe về nhà. ẢNH: QUANG VIÊN
Từ sáng đến trưa mà cụ Sơn chưa có cuốc xe nào nên chuẩn bị lên xe về nhà. ẢNH: QUANG VIÊN

Ông cụ lai Pháp cho biết thêm, ít ai đi đường dài mà chọn những ông cụ tuổi cao sức yếu chạy xe ôm. Nhưng lâu lâu có những người yêu cầu chở đi xa thì cụ mừng húm.

"Mới đây có người bảo tui chở đi Tây Ninh rồi chở về lại Sài Gòn với 300 ngàn. Đó là cuốc xe đặc biệt nhất trong năm", cụ Sơn cho hay.

Người cuối cùng sửa xích lô

Ông Hồ Tấn Phát (70 tuổi) ở Q.5, TP.HCM được xem là người cuối cùng sửa xích lô ở Sài Gòn. Hiện nay phương tiện xích lô gần như cáo chung, nên với người thợ có gần 50 năm sửa xích lô này, kiếm sống bằng nghề sửa xích lô không dễ. Tuy vậy, cái chính là ông tìm thấy niềm vui trong công việc.

Theo Thiên Thảo (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Dư vang Plei Me

Dư vang Plei Me

(GLO)- 60 năm đã trôi qua kể từ chiến thắng Plei Me lịch sử (tháng 11-1965), nhưng dư vang của trận đầu thắng Mỹ trên chiến trường Tây Nguyên vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của những cựu binh già. 

Một góc trung tâm xã Kon Chiêng.

Đánh thức Kon Chiêng

(GLO)- Từ quốc lộ 19 rẽ vào tỉnh lộ 666 khoảng 40 km thì đến xã Kon Chiêng. Hai bên đường là những triền mía xanh mát, thấp thoáng những mái nhà sàn trong không gian xanh thẳm của núi rừng, gợi về một Kon Chiêng đang vươn mình đổi thay.

Những chiếc bè nuôi thủy sản của ngư dân bị sóng đánh vỡ tan, trôi dạt ven biển.

Xác xơ làng chài sau cơn bão dữ...

(GLO)-Sau cơn bão dữ Kalmaegi (bão số 13), những làng chài vốn yên bình, đầy sinh khí bỗng chốc trở nên xác xơ, trơ trọi và ngổn ngang chỉ sau vài giờ bão quét qua. Cảnh quan rồi sẽ dần hồi phục, nhưng những mất mát, tổn thất vẫn sẽ đè trĩu trên đôi vai người dân ven biển rất lâu nữa...

Cảnh hoang tàn, đổ nát ở làng chài Nhơn Lý, Gia Lai. Ảnh: Đức Nhật

Gượng dậy sau bão

Bão Kalmaegi (bão số 13) đã tan, trên dải đất ven biển Gia Lai, Đắk Lắk, người dân lặng lẽ nhặt lại từng tấm tôn, viên ngói, gom góp chút bình yên từ đống hoang tàn.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ lọt Top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ và hành trình vào top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới

(GLO)- Với nghiên cứu về ô nhiễm vi nhựa và công nghệ xử lý nước thải, Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ (SN 1985, Phân hiệu Trường Đại học Nông Lâm TP. Hồ Chí Minh tại Gia Lai) được Đại học Stanford (Mỹ) và Nhà xuất bản Elsevier vinh danh trong top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

(GLO)- Ở xã Chư A Thai (tỉnh Gia Lai), có một người đàn ông gắn bó cả cuộc đời với những “ký ức triệu năm” còn sót lại dưới lòng đất. Gần 25 năm qua, ông Rcom Sin đã lặng lẽ sưu tầm và trân trọng gìn giữ rất nhiều khối gỗ hóa thạch kết tinh của đất trời.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

null