Trên những dặm dài

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Thỉnh thoảng, tôi có dịp được đi xa. Những chuyến đi thường mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc, suy nghĩ, chiêm nghiệm. Tôi hay bông đùa với bạn bè rằng, đi là để gặp chính mình.
Cuộc sống hiện đại có quá nhiều áp lực, khiến đôi lúc chúng ta rơi vào cảm giác ngột ngạt, khi ngày ngày đối diện với những bức tường kín bưng, cao ngất. Những bức tường hữu hình chắn ngang tầm mắt và cả những bức tường vô hình ngăn cách người với người giữa chốn thị thành người xe chật chội. Vậy nên, bỗng dưng được ngồi bên một bờ biển nghe sóng vỗ lao xao, được đặt chân lên một bãi bờ ngút xanh cỏ lúa, nghe gió réo rắt trên vai mình, ta như được nạp thêm nguồn năng lượng.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
Được đi nhiều nơi, trải nghiệm những cảm xúc khác nhau ở mỗi miền đất mình đặt chân đến cũng là một cách nuôi dưỡng tình yêu với nơi đang cưu mang mình. Có những buổi sáng thức dậy ở một nơi xa, không còn chạm vào cái lạnh se sẽ của sớm mai Pleiku, nếp sinh hoạt thường nhật cũng thay đổi, bỗng dưng lòng dạ lại bồn chồn nhớ khoảng vườn bé nhỏ líu ríu tiếng chim mỗi ban mai khi bình minh vừa thức giấc. Nhớ giọng những đứa trẻ í ới gọi nhau đến trường. Nhớ mùi xôi nóng thơm phưng phức, ngào ngạt đầu con dốc nhỏ. Nhớ cả ly cà phê bên vỉa hè dậy hương như đánh thức cả một ngày dài... Có những điều thân thuộc đến độ gần như ta không nhận thấy sự hiện diện của nó xung quanh mình, chỉ đến khi mọi thứ cách xa, lòng mới quay quắt nhớ nhung, hoài cảm. Đi để gặp mình, chính là như vậy.
Mỗi chuyến đi đều mang lại những điều mới mẻ, những hiểu biết nhất định về miền đất nơi mình đặt chân đến. Được nhìn ngắm phong cảnh, những nếp nhà với những kiểu kiến trúc khác nhau; được thưởng thức những món ăn dân dã thôi nhưng lại làm nên đặc trưng của từng vùng đất, mới thấy thiết tha yêu mến và trân trọng những khoảnh khắc không biết có quay trở lại trong cuộc đời. Hoặc giả, có được quay lại những nơi mình đã từng đến thì chắc chắn sẽ là một thời điểm khác, với những cảm nhận có lẽ cũng sẽ khác đi nhiều.
Tôi dành một vài ngày nghỉ cùng con gái nhỏ lang thang đôi nơi khi mùa xuân đang tràn ngập đất trời. Mùa này, từ miền núi đến đồng bằng, nơi nào cũng ngập tràn những sắc hoa. Nếu người Tây Nguyên chúng tôi thích thú được thấy hoa tam giác mạch ngay tại nơi mình sống thì du khách ở xa đến với Tây Nguyên lại tỏ ra đặc biệt say sưa với những vườn cà phê đang độ trổ bông trắng muốt. Mùa xuân phương Nam, nhìn đâu cũng thấy rực rỡ sắc mai vàng. Cả một đoạn đường dài mê mải vàng, bỗng xuất hiện một cây bích đào thắm đỏ. Con gái tôi reo lên như thể vừa phát hiện ra điều gì đó thật mới lạ. Tôi giải thích cho con biết hoa đào vốn là loài hoa nở vào mùa xuân ở miền Bắc. Giờ đường sá, xe cộ thuận tiện, người ta chuyên chở hoa đào vào miền Nam và hoa mai ngược ra phía Bắc. Chơi Tết xong, nhiều nhà trồng luôn ở đầu ngõ, trước sân hoặc trong vườn. Nhờ thế mà những loài hoa trước đây chỉ có ở một vùng miền nào đó, giờ đã có mặt khắp mọi nơi. Như cây hoa ban tím trước mặt kia, trước đây nó chỉ có ở miền Tây Bắc nước ta, nhưng giờ hầu như chỗ nào cũng thấy trồng. Đó là vì con người ta vốn yêu mến cái đẹp, cái đẹp được yêu mến thì sẽ được nhân rộng ra dần. Không biết con có hiểu được những gì tôi nói không, tôi cũng không bận tâm lắm, bởi tôi nói với con cũng là để nói với chính mình.
Qua cửa kính xe, vòm trời xanh rộng trong văn vắt hiện ra cùng với một tán cây đỏ rực những hoa. Ai đó thốt lên: “Hoa pơ lang kìa!”. Mọi người đều trầm trồ khen đẹp. Còn tôi thoáng nghĩ đến một bến sông quê lắc rắc mưa xuân, những bông gạo đỏ rụng xuống vạt cỏ non lun phun xanh màu mạ non đầy hoài niệm. Loài hoa đi từ miền núi phía Bắc vào đến Tây Nguyên đã mang những tên gọi khác nhau, mà tên nào cũng đẹp, cũng gợi nhớ gợi thương, cũng gắn với những kỷ niệm khắc khoải đời người. Cỏ cây cũng có một đời sống riêng, chúng hiện diện để chắt chiu tận hiến những khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời mình bằng cách nở hoa. Hoa nở vào lòng người thành những mùa kỷ niệm, mang theo trên suốt những dặm dài...
Các con tôi rồi sẽ lớn lên theo những mùa xuân. Mỗi chuyến đi cùng nhau chắc chắn sẽ trở thành những kỷ niệm trong lòng bọn trẻ. Tôi vẫn sẽ vu vơ nói với các con về hoa cỏ trên mỗi đoạn đường chúng đi qua như vậy. Biết đâu một ngày, rồi chúng cũng sẽ cảm nhận được những điều thật bình dị tạo nên cuộc sống, hiện diện ở quanh mình.
 KHÁNH CHÂU

Có thể bạn quan tâm

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

(GLO)- Cồng chiêng của người Jrai và người Bahnar cùng sinh sống trên mảnh đất Gia Lai đã hòa quyện trong mạch nguồn chung của bản sắc-niềm tự hào văn hóa truyền thống. Tiếng cồng chiêng nối liền con người với đất trời, gắn kết bền chặt cộng đồng nơi rừng núi.

Đồng đội

Đồng đội

(GLO)- Cả nhà không yên tâm khi bố quyết định theo đoàn Cựu chiến binh về Quảng Trị thăm lại chiến trường xưa. Bố vừa trải qua một đợt điều trị dài vì thoái hóa khớp, đầu gối đau nhức, đi lại rất khó khăn.

Lan tỏa văn hóa đọc

Lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu

(GLO)- Cuộc thi “Giới thiệu sách trực tuyến” năm 2025 do Sở Văn hóa-Thể thao và Du lịch tỉnh Gia Lai tổ chức thu hút nhiều cá nhân là người đồng bào dân tộc thiểu số tham gia. Bằng tình yêu với sách, họ đã góp phần lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu.

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

(GLO)- Từ ống kính nhiếp ảnh, nét cọ hội họa, câu chữ văn chương đến giai điệu âm nhạc, nhiều nghệ sĩ ở Gia Lai đang lặng lẽ gìn giữ, khơi gợi, ươm hạt giống tâm hồn cho thế giới tuổi thơ; đồng thời, gửi gắm thông điệp về sự kết nối, về trách nhiệm của người lớn trước “tuổi thơ đang mất dần”.

Giải Booker 2025: Danh sách đề cử đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm

Giải Booker 2025: Danh sách đề cử đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm

(GLO)-Danh sách đề cử của Giải Booker 2025 danh giá mới được công bố, trong đó có 13 tác phẩm của các tác giả đến từ nhiều quốc gia khác nhau, cũng như sự cân bằng về tỷ lệ nam - nữ và sự đan xen giữa tên tuổi cũ và mới. Điều này cho thấy sự đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm của giải thưởng này.

Triển vọng “Cây cọ nhí” Nguyễn Trịnh Gia Thy

Triển vọng “Cây cọ nhí” Nguyễn Trịnh Gia Thy

(GLO)- 11 tuổi, Nguyễn Trịnh Gia Thy (học sinh lớp 5.9, Trường Tiểu học Nguyễn Văn Trỗi, phường Pleiku) được nhiều người ưu ái gọi là “cây cọ nhí”. Những bức tranh của Thy không chỉ khéo léo về đường nét, bố cục, màu sắc mà còn chứa đựng những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Mở lối vào thế giới sắc màu

Mở lối vào thế giới sắc màu

(GLO)- Từ nét màu nước chấm phá, mực tàu loang trên giấy dó, đến những dòng thư pháp bay bổng hay gam màu rực rỡ của tranh sáp màu, acrylic - tất cả hòa quyện tại những lớp học vẽ. Mùa hè, những lớp học nhỏ ấy lặng lẽ góp phần vun đắp tâm hồn nghệ thuật cho nhiều bạn trẻ.

Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

Cặp đôi nghệ sĩ Nguyễn Cơ-Hồng Mai: Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

(GLO)- Cùng sinh năm rồng (1988) và lớn lên với tình yêu dành cho từng nhịp vũ đạo, Nguyễn Văn Cơ và Trần Thị Hồng Mai-hai nghệ sĩ trưởng thành từ Nhà hát Ca múa nhạc tổng hợp Đam San trở thành cặp đôi hiếm hoi của làng múa ở cao nguyên Pleiku, luôn song hành cả trên sân khấu và trong đời sống.

null